Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:49
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du không muốn cứ mãi quanh quẩn ở cái chủ đề này, cô hỏi: "Bác Phó, hôm nay hai bác đến xem kịch gì thế?"

"Kịch của Nữ Ban Thiệu Hưng 'Trâm Bích Ngọc' đó! Trương Đan Đan diễn Vương Ngọc Lâm, cái người đó trang điểm lên tuấn tú lắm! Các cô các mẹ như bọn bác ấy đều thích lắm cơ." Phó thái thái nói với Tần Du: "Lúc trước bác xem kinh kịch muốn đu* một hoa đán, bác trai cháu không cho bác đu, bây giờ ông ấy mặc bác muốn đu thế nào cũng được."

*Đu idol

Tần Du cười: "Đó chẳng phải là vì hoa đán tiểu sinh trong kinh kịch đều là nam còn hoa đán tiểu sinh trong Việt kịch đều là nữ sao? Bác trai sẽ không ghen nữa!"

"Nhưng mà cái Việt kịch này, đúng, bây giờ rất nhiều nhà hát đều gọi là Việt kịch. Việt kịch quả thực hợp cho phụ nữ như chúng ta xem hơn, các cô gái hát tài tử giai nhân càng có cảm hứng hơn." Phó thái thái hỏi Tống thái thái: "Minh Ngọc, bà đã xem 'Trâm Bích Ngọc' bao giờ chưa?"

Tống thái thái lắc đầu, Tam di thái trong nhà hay hát kịch Thiệu Hưng, vui hay buồn cũng đều y y a a mấy câu. Lâu dần còn ai có hứng đi nghe kịch nữa?

Phó thái thái nói với bà ấy: "Vở kịch này rất hay, kể về con gái độc nhất của một vị quan lớn triều Minh - Lý Tú Anh đã được hứa hôn cho con trai của Hàn Lâm là Vương Ngọc Lâm, nhưng hiểu huynh của Lý Tú Anh thích biểu muội, cầu hôn không được bèn làm giả một bức thư tình kèm theo một cây trâm bích ngọc đặt trong phòng cưới. Vương Ngọc Lâm trúng kế, nghi ngờ Lý Tú Anh không còn trong sạch nên đã lạnh nhạt, làm nhục cô ấy. Cha Lý nghe con gái bị lạnh nhạt bèn tới chất vấn Vương Ngọc Lâm, Vương Ngọc Lâm lấy thư tình và trâm bích ngọc ra, sau khi gặng hỏi đối chất, cuối cùng chân tướng đã rõ ràng. Sau đó vợ chồng hòa thuận, vô cùng âu yếm. Tôi nhìn Lý Tú Anh chịu oan uổng mà căm hận cái tên quỷ đoản mệnh Vương Ngọc Lâm này! Sao không chịu hỏi rõ ràng một cáu? Đã thế đến cuối cùng! Chỉ để gã quỳ một cái là xong? Cái này cũng đơn giản quá đi chứ?"

Cái cảm giác quen thuộc này, trăm năm trước đã có truy thê hỏa táng tràng rồi à?

Từ nhà họ Phó đến công ty bách hóa khoảng hai đến ba cây số, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cánh cửa lộng lẫy của bách hóa. Phó thái thái dẫn theo Tống thái thái xuống xe xem truy thê hỏa táng tràng, xe lại tiếp tục chở Tần Du đến nhà máy Hưng Hoa.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đây là spoil:

Phó Gia Thụ: Mẹ, mẹ dẫn thím con đến xem cảnh truy thê hỏa táng tràng à?

Mục Di Liên: Hả! Làm sao thế?

Phó Gia Thụ: Mẹ đúng là mẹ ruột của con.

Mục Di Liên vỗ đùi.

Đoạn dưới trích từ Baidu:

"Trâm Ngọc Bích" là tên một vở Việt kịch* truyền thống, năm 1918 (Dân quốc năm thứ 7), nghệ sĩ Mã Thủy Triều của đoàn kịch nam đã căn cứ vào sự tích đợi thư của "Bảo quyển Lý Tú Anh" và "Trâm Bích Ngọc toàn truyện", rồi phỏng theo tình tiết của "Trâm Bích Ngọc" của vụ kịch đoàn Đông Dương để viết lại toàn bộ vở kịch, được công chiếu lần đầu tại nhà hát Hoa Hưng Thượng Hải vào ngày 20 tháng 7 cùng năm, sau này đã trở thành bản gốc cho các đoàn Việt kịch diễn theo.

Phó thái thái thấy Tần Du và con gái mặc quần vô cùng thuận tiện lại đẹp, nên cũng tới Bách hóa Hoa Mỹ tìm đúng thợ may đó làm hai chiếc quần, hôm nay vừa khéo tới lấy.

DTV

Nhân viên bán hàng biết Phó thái thái, ra sức giới thiệu mẫu sườn xám mới ra với bà ấy. Nhưng Phó thái thái lại nhìn trúng một chiếc sườn xám bằng nhung màu xanh ngọc nên muốn thử. Người bán hàng lại nói, chỉ có mỗi chiếc này mà bà ấy hơi mập nên không mặc vừa.

Chính mình không mặc vừa lại không muốn từ bỏ, Phó Thái Thái thấy váy áo trên người Minh Ngọc là lụa Hương Vân thượng đẳng, mỏng, nhẹ lại thoáng khí còn không bó sát rất thích hợp mặc vào xuân hè. Chỉ có điều, hầu hết lụa Hương Vân đều có màu trầm, muốn để bà ấy mặc quần áo sáng màu.

"Minh Ngọc đến thử xem?"

Mấy năm nay, Tống thái thái đều dùng thợ may của nhà, dù thợ may có chọc kiểu dáng mới ở bên ngoài, nhưng bà ấy cũng chưa từng thử. Những kiểu dáng mới đó cũng chỉ có lão Tam hát tuồng kia mới mặc, bà ấy ngại mặc lên người bèn xua tay: "Chị dâu, bà thử là được rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-170.html.]

Phó thái thái kéo bà ấy: "Bà đến thử xem nào! Chắc chắn đẹp lắm đấy!"

Đừng thấy Phó thái thái đã lớn tuổi, Tống thái thái nào chịu nổi cái giọng nửa làm nũng nửa uy h.i.ế.p kia của bà ấy chứ, chỉ đành vào phòng thay đồ theo ý bà ấy.

Thay y phục xong đi ra, Tống thái thái nói: "Bà xem bộ sườn xám này đẹp ơi là đẹp!"

Tống thái thái ngắm mình từ trên xuống dưới qua gương, mãi đến khi nhìn xuống cẳng chân, lộ ra hai gót sen nhọn*, lại nhìn sang đôi chân to đang đeo giày cao gót của Phó thái thái, trông chân mình càng thêm quái dị.

Còn nhớ thời trẻ, lão gia biết người bạn thân kia thích dẫn vợ đi chơi, lão gia thường gọi bà ấy đi cùng. Mấy lần qua lại, bà ấy quen biết với Mục Di Liên và Tưởng Hồng Liên. Tuy Mục Di Liên là phụ nữ dân tộc Hán, có lẽ vì cha làm quan trong triều đình, thường thấy con gái tộc Mãn không bó chân, cho nên con gái nhà họ Mục chẳng ai làm vậy.

*Bàn chân bị biến dạng do tập tục bó chân của phụ nữ Trung Quốc thời xưa.

Khi ấy mọi người đều mặc Yêu Quần*, vạt váy chấm đất, lúc đó đi đường, đôi chân to của Cố Liên khó tránh lộ ra khỏi làn váy, khi đó, bà ấy cảm thấy rất chướng mắt.

*Một loại trang phục truyền thống hơi giống Hanbok, xuất hiện từ cuối thời Tống, Minh của Trung Quốc.

Trái lại, Hồng Liên thầm hâm mộ đôi chân đó của chị Cố Liên vì đi đường không biết mệt, còn nói rằng: "Tôi đã chịu đủ khổ vì chân nhỏ rồi, có đánh c.h.ế.t cũng không để Nhã Vận bó chân."

Nhã Vân là con dâu tương lai của mình, khi đó, bà ấy còn định nói con gái vẫn nên bó chân thì hơn, nhưng lại nghĩ tới sức khỏe của Hồng Liên không tốt, liên tục sảy thai hai lần mới giữ được nhóc con kia nên cực kỳ cưng chiều, không quấn thì thôi. Dù sao cũng là con dâu nhà mình, mẹ chồng như bà không chê thì ai dám nói gì chứ?

Bây giờ nhìn đôi chân dị dạng dưới chiếc sườn xám của mình, Tống thái thái lắc đầu: "Thôi quên đi, bỏ đi, tốt hơn không lấy nữa."

Phó thái thái cũng phát hiện, bà ấy lại lấy một bộ sườn xám bằng gấm lụa màu đỏ thẫm tới: "Đổi bộ này xem."

"Không cần, tôi mặc không đẹp." Nghĩ tới để lộ ra hai chân nhỏ như mũi dùi ra, Tống thái thái lại sợ.

"Cái này được, bà cứ nghe tôi."

Tống thái thái bị Phó thái thái đẩy vào trong.

Bộ sườn xám này phết đất nên gần như có thể che chân lại, Phó thái thái ngắm gương cùng bà ấy: "Phần nách và eo hơi thùng thình, nhưng như vậy càng đẹp hơn. Làm hai bộ theo mẫu này nhé?"

"Không cần, hai ngày nữa tôi về quê rồi, kiểu sườn xám này ít nhất cũng phải nửa tháng mới xong, không cần đâu!"

"Bà về làm gì?"

"Nếu tôi không ở nhà thì trong nhà loạn mất."

Phó thái thái như nghe thấy chuyện kỳ lạ gì đó: "Ăn no rửng mỡ à? Gọi nhà cái gì chứ? Nơi có người thân mới là nhà. Người nhà là gì, không phải có quan hệ m.á.u mủ với bà thì phải có tình cảm với bà. Bà có tình cảm với Nhị di thái, Tam di thái, Tứ di thái, Ngũ di thái hay là đám con riêng không phải mình sinh ra kia hả? Con trai bà ở Thượng Hải, Tiểu Du cũng đang ở đó, đám người ở quê kia thì có quan hệ gì với bà chứ? Ở lại Thượng Hải đi, hai chị em chúng ta cùng uống trà, nghe kịch vui sướng biết bao! Trở về so đo mắm muối với đám phụ nữ kia cho đau đầu à?"

Bị chị dâu tẩy não tuyên truyền như vậy, Tống thái thái ngây ra tại chỗ.

"Cái đồ ngốc này! Nãy giờ tôi đúng là tốn nước bọt. Bây giờ đám đàn ông ở bên ngoài muốn ném một đống cặn bã ở quê kia chỉ cần phút mốt! Bà cần gì phải vất vả đi xử lý đống rắc rối ở quê đó cho anh ta chứ? Bà nghĩ tới Tiểu Du mà xem, nếu cứ quy củ đợi ở Vân Hải, chờ con trai bà hồi tâm chuyển ý á? Đàn ông đều cần phải dạy dỗ."

Loading...