Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:47
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không phải cửa hàng đồ tây, cháu muốn đến nhà máy Hưng Hoa. Sáng nay anh Gia Thụ gọi điện cho cháu, bảo là máy dệt đã ổn định rồi, nhưng mà Josh vẫn phát hiện ra một vài vấn đề nhỏ, Josh nói muốn thảo luận một chút, nên bảo cháu cùng qua xem. Josh mua vé tàu ngày kia, anh ấy ở lại đây không lâu, nhân dịp anh ấy còn ở đây nhất định phải giải quyết hết toàn bộ vấn đề có thể giải quyết, dù sao thì anh ấy mới là người chuyện nghiệp nhất trong phương diện này."
"Cháu tốn nhiều tâm tư vì chuyện của Hưng Hoa quá."
"Đó chẳng phải là điều nên làm sao? Bác trai cho cháu cổ phần công ty, lẽ nào cháu lại lấy không cổ phần công ty để kiếm sống à?"
DTV
Những lời này Tống thái thái nghe mà chẳng hiểu câu nào, Phó thái thái cười vô cùng hài lòng: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước, hôm nay có tôm tươi, chẳng qua có mỗi một mâm, buổi trưa bác sai người rán đậu hũ, tối không cần phải để phần cho bác trai cháu."
"Bác trai lại chọc giận bác à?" Phản ứng đầu tiên của Tần Du là:
"Cháu đã nói, cháu có thể hiểu cho nó, cháu không trách nó."
"Đương nhiên là cháu hiểu cho anh ta, không hề trách anh ta, cho nên bác để cháu tới Thượng Hải tìm anh ta, cháu cảm thấy như thế cũng tốt. Cháu và anh ta ly hôn trong hòa bình, đều có tương lai riêng, đó là kết cục tốt nhất."
Nhớ đến trên đường đi con trai vẫn luôn kể lể với cha nó điểm tốt của một người con gái khác, Tống thái thái nhìn cô: "Cháu tốt như thế, chỉ có thể nói hai đứa có duyên không phận, chỉ mong nó bỏ qua cháu rồi sẽ không hối hận."
Trong lòng Tống thái thái thầm nhủ thêm một câu, mong con trai sau khi đạt được mong muốn có thể quý trọng cô gái kia, đừng nên như cha nó, cô gái nhà người ta có cá tính mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ giai lữ trở thành oan gia.
Tần Du quyết định nói rõ với Tống thái thái: "Chắc có lẽ anh Thư Ngạn cũng đã từng nhắc đến một người con gái tên Tần Du với bác trai bác gái rồi nhỉ."
Con trai gạt vợ sang một bên, theo đuổi cô gái khác, vô cùng xôn xao náo nhiệt, thường xuyên lên báo. Nghĩ chắc Nhã Vận đọc được trên báo, Tống thái thái xấu hổ thay con: "Nhã vận, là Thư Ngạn có lỗi với cháu! Bác với cha nó cũng đã cố hết sức rồi. Dọc đường bác đi cũng nghe được đó là một cô gái tốt, chắc hẳn cô ấy sẽ không bao giờ làm điều gì vượt quá phép tắc với Thư Ngạn, cô ấy rất nhiệt tình. Tuy là bác không rõ vì sao cô ấy phải giúp Thư Ngạn nhưng mà bác tin là vì cô ấy xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải vì tình cảm nam nữ. Cháu đừng nên có cái nhìn phiến diện với cô ấy, nếu có lỗi thì đó cũng là lỗi của Thư Ngạn."
"Bác gái, cháu chính là Tần Du, chẳng qua anh ta không biết rằng Tần Du ở trước mặt anh ta chính là Tần Nhã Vận mà mình vẫn luôn ghét bỏ mà thôi."
Nhưng lời này tựa như sấm rạch ngang trời, Tống thái thái ôm ngực: "Cháu chính là Tần Du - cái người mà nó luôn mồm nói muốn theo đuổi, vì cháu mà có c.h.ế.t nó cũng phải ly hôn ư? Tần Nhã Vận và Tần Du là một? Chuyện này? Nó hoang đường, cháu cũng hoang đường nốt! Vốn đang em đẹp, hai đứa giải thích rõ hiểu lầm, yên bình ở bên nhau, bất kể là vợ... chồng hai bác hay là cha mẹ dưới suối vàng của cháu đều yên tâm. Thế mà cháu lại làm vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-169.html.]
Tống thái thái đâu còn nuốt nổi cái gì, đặt đũa xuống, Phó thái thái kéo tay Tống thái thái: "Minh Ngọc, phải nói lý một chút, bây giờ Tiểu Du có bản lĩnh, có thể đứng vững ở Thượng Hải. Bà tự ngẫm lại mà xem, nếu con bé thực sự làm một cô gái như bà muốn, liệu có phải bây giờ bà đang phải lo nghĩ xem con bé có nhảy sông Hoàng Phổ không? Bà đưa con dâu lên, rõ ràng con trai bà đã nhận được tin tức của hai vợ chồng bà, thế mà vẫn còn chạy đến Vũ Hán, vứt con bé lại khách sạn Vân Hải. Khi đó con bé biết mình bị chồng ghét bỏ, đưa tới cửa cũng chẳng ai cần, những đêm dài đằng đẵng như vậy, có phải là khó chịu lắm không?"
Lời nói này như đ.â.m vào trong tim Tống thái thái, bà ấy đã phải chịu đựng cuộc sống như thế bao lâu rồi? Nước mắt đã thấm ướt bao nhiêu chiếc gối?
"Thế thì cũng không thể..." Không thể cái gì chứ? Tống thái thái không nói được, không thể giấu con trai? Con trai làm ra chuyện như thế chẳng lẽ không quá đáng sao?
"Sau khi cháu đến, biết anh ta tránh cháu, cháu đã đi tìm việc trước, biết được Hải Đông là khách hàng chính của cửa hàng đồ tây của chúng ta, cháu vốn đã định đến Vũ Hán tìm anh ta. Một là để trao đổi chuyện làm ăn, hai là nói rõ ràng với anh ta, cháu đồng ý ly hôn. Ai biết anh ta lại động tâm với cháu. Cháu vừa là người vợ bị anh ta bỏ rơi ở khách sạn, lại vừa là người phụ nữ mà anh ta theo đuổi cuồng nhiệt. Bác gái, bác nói cháu nên nhìn anh ta thế nào đây?"
Nghe Tần Du nói vậy, cũng đã mất thời gian hai ngày trên đường tới để nghe quá nhiều những lời nhận xét của con trai đối với cô con dâu mà bà ấy quen lại như không quen này. Tống thái thái cảm thấy không đúng lắm rồi lại thấy chẳng có gì sai.
Lẽ nào chỉ con trai mới có thể ly hôn, vì sao Nhã Vận không thể đề nghị ly hôn? Nghĩ lại, Nhã Vận vừa bị vứt bỏ vừa bị theo đuổi, trong lòng con bé sẽ khó chịu cỡ nào, không chỉ vậy, có khi còn thấy mắc ói thì sao?
"Bác gái, anh ta đã đăng báo thanh minh rồi, bọn cháu đã ly hôn. Bác là một người mẹ chồng tốt, chỉ có thể nói chúng ta không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu, mong bác hiểu cho." Tần Du nói với Tống thái thái: "Cháu giúp nhà máy sợi Hải Đông là bởi vì bác trai bác gái có ơn với cháu, nên cháu muốn giúp một tay. Cháu và anh Thư Ngạn ly hôn, nhưng cháu tin bọn cháu vẫn sẽ là anh em thân thiết, giống như cháu và anh Gia Thụ vậy, ba nhà chúng ta nên giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau."
Tống thái thái ngây người tại chỗ, ngày đó bà ấy nghe hai cha con nói cô gái kia giỏi giang cỡ nào. Lúc đó bà nghe vậy thì cảm thấy nghèn nghẹn, bà cảm thấy bi thương thay Nhã Vận nhưng lại chẳng thể làm gì. Bây giờ đã biết Nhã Vận là Tần Du, chính là cô gái mà con trai mình vẫn hằng thương nhớ, trong đầu bà ấy quả thực đang loạn hết cả lên.
"Đừng nghĩ nữa, việc đã đến nước này, cũng đã ly hôn rồi, bà còn có thể làm gì đây? Ăn cơm xong, hai chúng ta đến công ty bách hóa đi dạo, sau đó sang rạp hát bên cạnh xem Việt kịch*, xem kịch hay nhé! Trở về nghỉ ngơi một lúc, đợi ông Tống với Thư Ngạn tới rồi cùng nhau ăn tối, được không?" Phó thái thái khuyên Tống thái thái.
*Việt kịch là tuồng truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương, uyển chuyển, rất được khán giả ưa thích.
Tâm bệnh cũ vừa đi, tâm bệnh mới lại đến, trước mắt Tống thái thái cũng chỉ có thể tạm buông xuống, làm tuần tự từng bước một, không thay đổi gì mấy. Cho dù đã sống nhiều năm như vậy, hôn sự của con trai lại khiến bà... mở mang tầm mắt.
Ba người cùng lên xe, Phó thái thái nói với Tống thái thái: "Bà đừng buồn rầu mãi thế, tình hình bây giờ tốt hơn bà tưởng nhiều nhiều, Tiểu Du sống rất tốt."
Tống thái thái cũng muốn hỏi một câu, vì sao lại phải giấu Thư Ngạn chuyện Nhã Vận chính là Tần tiểu thư? Nhớ tới lời của Phó thái thái, Thư Ngạn đã thành hôn với Nhã Vận rồi mà vẫn còn niềm nở với Gia Ninh. Người làm cha làm mẹ nào có thể chịu được chuyện như thế này? Nhà chồng thấy chuyện như vậy, Nhã Vận chắc chắn sẽ xin bọn họ đừng nói ra. Nếu là bà ấy, bà ấy nhất định cũng sẽ giúp con gái của bạn cũ, chứ không giúp tên khốn kiếp có ý đồ dụ dỗ con gái không hiểu chuyện nhà mình. Nói tới nói lui, con trai mình đúng là cái gì gì đâu.
"Ừ." Nói thì dễ, nhưng làm sao có thể vui được đây?