Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:44
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó thái thái như nhớ ra cái gì, bèn mở cái túi nhỏ đeo bên người ra, móc ra tờ chứng chỉ tiền gửi tám trăm đồng đại dương, nhét vào tay Tống thái thái: "Bà cất chỗ tiền này đi."

"Cái này là gì?" Tống thái thái ngờ vực.

Phó thái thái ghé vào tai bà nói thầm: "Chuyện này, vừa khéo chúng ta là mẹ của hai đứa, nên tôi mới nói cho bà. Thư Ngạn với Gia Thụ thân nhau, nó cũng hay tới nhà tôi. Con nhóc nhà tôi mầm tình chớm nở, trộm thích Thư Ngạn nhà bà. Bị tôi gọi riêng tới nói mấy lần, con ranh bèn lôi mấy cái gọi là tư tưởng mới ra để phản bác lại tôi. Mà cũng cả Thư Ngạn nhà bà nữa, chẳng biết ý nhị gì cả, mấy hôm trước con bé làm sinh nhật, Thư Ngạn tặng nó một cái vòng cổ kim cương trị giá tám trăm đồng đại dương. Con nhóc mười sáu tuổi đầu, lại còn tiếp thu giáo dục kiểu mới nên khó dạy bảo lắm. nói nhẹ không được nói nặng cũng không xong, lúc đầu tôi buồn phiền lắm! May mà Thư Ngạn nhà bà có người nó thích rồi, con bé khóc lóc một bữa rồi cũng cho qua."

Tống thái thái là vợ cả quản lý cả gia đình nên tất nhiên bà ấy biết, ở thành phố Ninh Ba, tám trăm đồng đại dương đủ mua cả một căn nhà.

Nhà họ Phó với nhà bọn họ có quan hệ thân thiết mấy đời, con gái nhà người ta còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, còn con trai mình đã lớn bằng ngần ấy rồi, chẳng lẽ nó không biết mình đã thành thân sao? Tặng món quà giá tám trăm đồng đại dương cho nhà bạn thân, cho một cô gái có ý với nó? Như này có khác gì cố tình dụ dỗ người ta? Cho dù không có Tần tiểu thư, cũng sẽ có cô này cô khác.

Phó thái thái nói với Tống thái thái: "Gia Ninh rất thích món quà này, con bé đã nhận nó, nên tôi trả số tiền này cho bà. Vật quý như thế, cho dù hai nhà thân nhau thì bọn tôi nhận cũng không hay. Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng chuyện này với bà, trả lại tiền cho bà."

Tay cầm số tiền mà Phó thái thái đưa, Tống thái thái thực sự vô cùng xấu hổ: "Tôi vô cùng xin lỗi, chuyện này..."

Ngẫm lại còn có một ông bố chồng không thèm hỏi han gì đã lôi con hầu của con dâu lên giường, hai cha con nhà này! Tống thái thái cúi đầu: "May mà Gia Ninh không lún sâu vào. Cái thằng nhà tôi học hành bao nhiêu chắc dốc hết vào bụng chó rồi."

"Đứa nhà chúng tôi cũng đổ sông đổ bể cả. May mà bây giờ con bé rất thích chị Tần, suốt ngày cứ chị Tần chị Tần. Cô con gái nhà họ Tần này, tư tưởng đoan chính, tác phong nghiêm túc, có một người chị như thế dẫn dắt, tôi cũng yên tâm."

"Con bé chơi với Nhã Vận à?" Tống thái thái hỏi.

"Chắc thế? Hai đứa cứ như chị em ruột vậy. Tiểu... Nhã Vận rất thương con bé."

Nghe vậy, Tống thái thái cũng bớt phiền lòng, dù sao thì nếu con nhóc không tốt thì Nhã Vận cũng không thương nó.

"May mà có cả nhà chị chăm sóc cho Nhã Vận."

"Nhớ năm đó, ba nhà chúng ta sinh cùng nhau! Chẳng qua Cẩm Minh phải đi trước, Hồng Liên cô nhi quả phụ sống ở quê hương tại Hồ Châu, còn bà thì vẫn luôn ở Ninh Ba, rồi cũng chẳng qua lại mấy. Bà là bác của con bé, tôi cũng vậy."

Chuyện này? Sao có thể như nhau, mình là mẹ chồng Nhã Vận, bà ấy là bác gái. Nghĩ đến thằng con khốn nạn ly hôn với Nhã Vận, còn người ta lại che chở cho Nhã Vận vào lúc con bé chật vật nhất!

Tống thái thái gật đầu: "Đúng vậy!"

"Lần này Hồng Liên mất, nhà họ Tần ngay cả báo tang cũng không, thật đúng là mất hết lương tâm." Phó thái thái vô cùng tức giận.

Tống thái thái nhớ tới bà thông gia đã mất, ông cả và ông ba nhà họ Tần lấy lý do Nhã Vận là con gái đã gả chồng, không được tham dự vào chuyện trong gia đình để ngăn cấm làm một cái đám tang đầy đủ cho bà thông gia. Bản thân bà ấy cũng giúp Nhã Vận tranh cãi với bọn họ, tiếc là ngay cả con trai cũng không kịp về chịu tang, một bà thông gia như bà ấy cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm lễ tang qua loa.

Dù có hận cả nhà nhà họ Tần thì chung quy cũng vẫn tại con trai mình không đủ tốt: "Đứa trẻ này số khổ, gặp phải cái thứ như Thư Ngạn nhà tôi, không biết quý trọng con bé."

"Cũng không cần phải nói vậy. Dưa hái xanh không ngọt, nếu hai đứa đã không đến được với nhau thì tách ra ngược lại cũng không tính là chuyện xấu, con bé như bây giờ cũng khá tốt. Bà cứ chờ xem rồi sẽ thấy."

"Bà nói vậy thì tôi cũng bớt lo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-168.html.]

Xe chạy đến nhà họ Phó, Tống thái thái hỏi: "Tưởng đi thăm Nhã Vận cơ mà?"

"Đúng thế! Nhã Vận ở ngay bên cạnh, nhưng mà giờ con bé không ở nhà, đến trưa mới về. Con bé bảo tôi dẫn bà đến xem chỗ ở của nó trước, cho bà yên tâm." Phó thái thái dẫn Tống thái thái xuống xe.

"Con bé đi đâu?" Tống thái thái hơi sốt ruột.

Phó thái thái cười khẽ: "Chuyện này nên để con bé chính miệng nói cho bà. Bà mà biết chắc chắn sẽ vui thay con bé."

"Vui ư?" Tống thái thái không hiểu, một cô gái bị ly hôn, mà còn vui được ư?

Phó thái thái kéo Tống thái thái đi vào cửa nhỏ, tấm bảng gỗ treo trên cửa đã bị Phó Gia Thụ lấy xuống, Tiểu Hoàng chui vào từ hàng rào sắt phía dưới, nó nhìn thấy Phó thái thái, đang định vẫy đuôi thì lại nhìn thấy một người lạ - Tống thái thái, bèn sủa ăng ẳng.

"Đây là nhà của Đức Phương, từ sau khi hai vợ chồng bọn họ đi Pháp, bọn tôi đã tiếp quản ngôi nhà, vốn định cho thuê, nhưng Đức Khanh lại không muốn vì một trăm tám mươi đồng đại dương một tháng mà phá hỏng không khí thanh tịnh, nên đã bỏ không bốn năm năm rồi. Bà nói có khéo không cơ chứ, Nhã Vận lên đây, cứ ở tại Vân Hải mãi cũng không hay, con bé muốn mua nhà, nên đã nói với Gia Thụ, Gia Thụ lập tức nghĩ ngay đến căn nhà này. Tôi bèn nói với Đức Khanh, chắc có lẽ đây cũng là tâm nguyện của Cẩm Minh và Hồng Liên! Con bé ở ngay bên cạnh chúng tôi, bọn họ cũng yên tâm phần nào."

Khỏi cần nói đến vợ chồng Cẩm Minh, chính bản thân bà ấy cũng rất biết ơn, Tống thái thái nói: "Mọi người chăm sóc con bé như thế, tôi thật sự không biết nên cảm tạ thế nào!"

"Vẫn câu đó, đều là con cháu của chúng ta, ai che chở mà chả được."

"Đúng thế!" Tống thái thái yên lòng đi vào, ngắm nhìn phong cảnh trong tiểu viện.

Đầu tháng năm, mộc hương và hoa thược dược trong viện đã tàn hết, hoa nhài sao với nguyệt quý vẫn còn nở, còn có hai gốc thạch lựu, một cây nở ra hoa đỏ, một cây nở ra hoa vàng, đang là lúc nở to nhất.

"Chỗ này không tính là quá rộng, nhưng cũng hai mẫu đất, cái nhà này được cái là rất đẹp. Bình thường con bé còn bận rộn, cho nên hoa cỏ trong sân đều giao cho tôi xử lý."

Trong viện, bà Ngô còn đang phơi quần áo, thấy Phó thái thái: "Chào Phó thái thái."

"Ừ. Tố Phân đâu?"

"Đang quét dọn nhà cửa trên tầng ba."

DTV

Phó thái thái dẫn Tống thái thái lên tầng: "Con bé tốt bụng, thấy hai mẹ chồng con dâu này đáng thương hoàn đèo bòng hai đứa trẻ, nên đã đưa hai đứa bé đó tới trường rồi để hai người kia làm người ở cho con bé."

Vào phòng khách trên tầng hai

Tần Du đi lên trước, thấy mẹ Tống đang ngây ra: "Bác gái."

Đúng thế! Đã ly hôn rồi, con bé cũng sẽ không gọi là "mẹ" nữa.

Tần Du nhìn Tống thái thái, trước kia những di thái thái kia có ăn mặc thời thượng cỡ nào, bà ấy vẫn có khí thế của một Đại thái thái. Nhưng đứng trước Phó thái thái dáng vẻ ung dung, dung nhan được chăm sóc cực tốt, Tống thái thái lại lộ rõ vẻ già nua không hợp tuổi. Tâm trạng thực sự rất ảnh hưởng tới một người, ai đứng ở vị trí của Tống thái thái, có khi tóc đã bạc phơ.

"Buổi chiều cháu còn định đến cửa hàng đồ rây đúng không?" Phó thái thái hỏi Tần Du.

Loading...