Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:34
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hạ tiểu thư, chị Tần, hai người có muốn ăn sashimi cá nóc không? Mùa này ăn cá nóc là rất tốt. Đầu bếp bậc thầy ở đây chế biến cá nóc rất giỏi, có thể yên tâm ăn."
"Ăn." Tần Du gật đầu.
"Em để Hạ tiểu thư và chị Tần tự chọn." Phó Gia Thụ gõ đầu cô ấy một cái: "Mỗi người mỗi khẩu vị khác nhau."
"Không sao, sở thích của chúng tôi hẳn là giống nhau, Gia Ninh có thể thay chúng tôi quyết định." Hạ Tình nói.
Phó Gia Ninh quay qua làm mặt quỷ với Phó Gia Thụ, bắt đầu gọi món.
Bọn họ đến sớm, trước khi buổi biểu diễn múa hát bắt đầu, các phòng riêng gần đó đã kéo rèm xuống, phòng bên cạnh có người nói: "Tanaka tiên sinh, tôi không thể sử dụng vải trắng của ông để đáp ứng giá xuất xưởng mà ông đưa ra với Hải Đông."
Nghe thấy "nhà máy kéo sợi Hải Đông", Tần Du cẩn thận lắng nghe, tiếp theo là một người Nhật Bản nói chuyện, sau đó nghe thấy một người nói tiếng Trung Quốc: "Tanaka tiên sinh nói, những tấm vải màu mộc này sẽ dựa theo giá cả của Hải Đông chuyển qua cho ông, sau khi ông nhuộm nó, dựa theo giá cả của Hải Đông mà bán. Chất liệu của vải Nhật Bản tốt hơn nhiều so với vải của nhà máy kéo sợi Hải Đông."
Nhà máy kéo sợi Hải Đông? Tần Du cùng Phó Gia Thụ nhìn nhau, có chuyện gì thế nhỉ?
Câu hỏi của người bên cạnh đã trả lời cho nghi hoặc trong lòng của Tần Du: "Giá vải mộc ngang với giá cả của Hải Đông? Nhà máy kéo sợi của các người không lỗ sao? Còn một điều nữa, tại sao nhà máy in và nhuộm vải của các người không nhuộm và bán vải của mình?"
Lại một tràng tiếng Nhật nữa vang lên, sau đó có người phiên dịch nói: "Tanaka tiên sinh nói, giá ở nhà máy của chúng tôi không những không giảm mà còn tăng nhẹ. Ban đầu các người hỏi Hải Đông về vải mộc, nhưng bây giờ ông đến chúng tôi để có được nó. Đối với các người chúng tôi nâng cao chất lượng sản phẩm để các người cạnh tranh với Hải Đông, điều đó không tốt sao? Chúng tôi đảm bảo rằng các người có thể đánh bại Hải Đông. Hơn nữa, Tanaka tiên sinh cũng nói rằng năng lực sản xuất in ấn của các người không đủ, vì vậy ông ấy có thể trực tiếp lấy vải đã in hoa trong nhà kho cho các người, dùng tên của các người mang đi bán."
"Cái này tôi không hiểu. Vải của các người tốt như vậy, tại sao lại muốn lấy thương hiệu của chúng tôi để bán?"
"Anh Hồng Đạt, anh đúng là hồ đồ. Tanaka tiên sinh đang cho anh cơ hội để vải của anh chiếm thị phần lớn hơn, vắt kiệt Hải Đông. Nhà máy kéo sợi Nhật Bản bọn họ ăn thịt, còn anh cũng được uống canh." Giọng nói kia lại cười lạnh một tiếng: "Cái chính là thằng nhãi Tống Thư Ngạn kia, được người khác khen ngợi một chút, không biết phải làm gì, lại muốn thách thức vải Đông Doanh? Vốn dĩ nhà máy vải Đông Doanh đã để lọt một số điểm vào trong tay cậu ta để cho cậu ta chiếm được ít hời, bây giờ ấy hả? Chỉ có thể khiến tên này đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh được nữa."
Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhỏ giọng khẽ nói với Tần Du: "Cha của Kim Hiếu Vũ, Kim Phúc Tường, còn có Lỗ Hồng Đạt ông chủ của nhà máy nhuộm và in Thông Phú. Khi nhà họ Tống mới mở nhà máy kéo sợi, nhà họ Tống chuyên môn hóa bằng vải mộc và cung cấp cho nhà máy in và nhuộm. Sau đó, Hải Đông mở xưởng in và nhuộm của riêng mình cũng tự cung cấp vải mộc, điều này tương đương với việc ăn cắp công việc kinh doanh của các thương nhân ban đầu. Lỗ Hồng Đạt rất lo lắng về điều này, nói nhà họ Tống trên dưới đều ăn hết."
Có thể vừa rồi mới nghĩ ra, anh lại kề sát thì thầm bên tai mình, lỗ tai Tần Du nóng lên bèn tránh đi: "Thế à? Nơi này cách âm không tốt, bọn họ có thể công khai thảo luận chuyện này như vậy?"
Thấy cô tránh né, Phó Gia Thụ nhích ra xa một chút, giọng nói vẫn trầm thấp như trước: "Thứ nhất, nhà họ Tống không phải là hội viên của trường đua này, khả năng gặp phải bọn họ không cao. Thứ hai, hàng ngoại bán phá giá đã là chuyện bình thường. Bình thường bọn họ sử dụng thủ đoạn không chút lưu tình, anh lấy một ví dụ cho em, trong nhà dùng đèn dầu, nhà nào cũng phải dùng đúng không?"
Trong nhà Tần Du dùng điện, nhưng thường xuyên bị cúp điện, thỉnh thoảng phải dùng đến đèn dầu có nắp thủy tinh, Tần Du gật đầu.
"Các cửa hàng tây đầu tiên bán dầu hỏa. Lúc này, các nhà sản xuất trong nước nhìn thấy thị trường cũng bắt đầu bán nó. Các cửa hàng tây bán nó với giá bốn nhân dân tệ một gallon, trong khi các nhà sản xuất trong nước bán nó với giá ba nhân dân tệ. Em có biết nhóm người nước ngoài này sẽ làm gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-164.html.]
"Làm gì?"
"Người nước ngoài lập tức tăng giá gấp đôi."
"Tăng gấp đôi thì làm sao bọn họ bán được?" Chuyện này không hợp với lẽ thường.
"Sau đó, họ bán dầu hỏa của mình dưới danh nghĩa của các nhãn hiệu trong nước, chẳng hạn như Hằng Nga, Nguyệt Thỏ, Tiên Nữ, v. v. Bán nó như một sản phẩm trong nước với giá rẻ hơn so với hàng địa phương. Làm sao các nhà sản xuất trong nước cầm cự nổi? Họ nhanh chóng phá sản. Sau khi các thương hiệu địa phương bị loại khỏi thị trường, những thương hiệu nội địa nhái giá rẻ này đã biến mất khỏi thị trường, các thương hiệu nước ngoài của các cửa hàng tây này sẽ giảm giá từ gấp đôi xuống còn năm tệ để bán."
"So với trước kia cao hơn một tệ?" Phó Gia Ninh nhỏ giọng kêu một tiếng,"Bọn họ làm như vậy, nhà máy Hải Đông của anh Thư Ngạn có thể chịu được không?"
"Quy mô của nhà máy Hải Đông là lớn nhất trong số các doanh nhân Trung Quốc, nhưng nó vẫn thua xa nhà máy sợi Nhật Bản."
Tần Du suy nghĩ cẩn thận: "Sau trận chiến này, tôi sợ rằng Hải Đông sẽ phải chịu tổn thất khá lớn, mà một vài nhà máy khác cũng sẽ phải đóng cửa. Dệt may của Nhật Bản sẽ chiếm một thị trường lớn hơn."
"Đúng vậy. Nhưng nhà máy in và nhuộm Thông Phú có thể nhân cơ hội này ăn no. Đương nhiên hiện tại ăn no rồi mới không cần phải lo lắng sau này thế nào. Dù sao tiền cũng đã kiếm được kha kha." Phó Gia Thụ hạ thấp giọng giải thích với bọn họ.
Phó Gia Ninh khó hiểu: "Nhà máy Thông Phú này đã phát phì trong thời gian ngắn, nhưng họ đã làm hại rất nhiều nhà máy kéo sợi trong nước, mà kiểu phá giá này không chỉ làm hại một người."
DTV
Hướng Phi nói với giọng tức giận không thể kìm nén: "Sao ông ta có thể làm ra loại chuyện bán đứng đồng bào này được nhỉ? Chẳng lẽ họ đã quên bi kịch hai năm trước, quên đi những đồng bào đã c.h.ế.t dưới tay quân Nhật?"
Đừng nói đến một phóng viên như Hướng Phi tận mắt trải qua bi kịch, ngay cả một linh hồn như Tần Du đến từ trăm năm sau cũng không thể quên ngày 30 tháng 5 năm 1925.
Hạ Tình vỗ vai Hướng Phi: "Im lặng đi, vì vậy chúng ta phải vạch trần bộ mặt xấu xí của họ."
Hướng Phi gật đầu: "Tôi biết."
Phó Gia Thụ nhẹ nhàng giải thích với họ: "Đây là trường hợp của dầu hỏa. Bây giờ chỉ có ba nhà sản xuất trên thị trường là Anh, Mỹ và Hà Lan để chia sẻ thị phần. Thương nhân Trung Quốc nào có thể đến đây để giành lấy thị phần? Vì vậy, tôi nói đây là một mánh khóe phổ biến."
Phía sau, người Nhật trò chuyện không chút kiêng dè với nhà máy Thông Phú và ông chủ Kim, những vị khách khác cũng bước vào và âm thanh của âm nhạc Nhật Bản vang lên.
Những người phục vụ đến phục vụ thức ăn đồng thời kéo rèm trước mặt họ lên, ở giữa đại sảnh, Kabuki mặc kimono với khuôn mặt trắng bệch dày cộp bước tới, bước đi nhịp nhàng đồng thời xòe cây quạt trong tay ra.
Tần Du gắp một miếng cá nóc trong suốt chấm tương mù tạt, bỏ vào miệng, rất mềm rất ngon.