Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:52
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mình ép cô ấy đến vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn bằng lòng giúp đỡ cho mình, Tống Thư Ngạn áy náy trong lòng, chỉ có thể tự an ủi rằng may mà cô ấy đã trọ tại Thượng Hải, vả lại mình cũng đã nhờ Gia Thụ chăm sóc cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể sống tốt!

Có một đoạn đường sắt từ Thượng Hải đến Hàng Châu, sau đó đi xe hơi lên phà qua sông Tào Nga rồi ngồi xe lửa đến Ninh Ba. Chuyến xe lửa đó khá trễ, anh ấy quyết định ở một đêm trong khách sạn tại nội thành Ninh Ba. Cha mẹ có tư tưởng cổ hủ có thể chấp nhận năm thê bảy thiếp, nhưng không thể chấp nhận con trai ly hôn, về đến nhà chắc phải nháo nhào một trận rồi.

Nếu về hồi tối chắc mọi người sẽ không ngủ được mất.

Sáng sớm, Tống Thư Ngạn ra bưu cục của nội thành để gọi điện thoại về kêu xe đến đón.

Trở về khách sạn không bao lâu thì xe nhà đã đến đậu trước cửa, Tống Thư Ngạn lên xe. Xe chạy ra khỏi thành phố Ninh Ba, đi qua một cửa thành, lái đến một thị trấn nhỏ ở phía Nam, một nửa thị trấn nhỏ là nhà của nhà họ Tống.

Tống Thư Ngạn nhẩm tính, rốt cuộc nên nói trước với mẹ hay là đón nhận cơn giận của cha luôn?

DTV

Xe chạy vào cổng, Tống Thư Ngạn trông thấy cha mẹ đang đứng sóng vai ở cửa đợi anh ấy.

Nhìn thấy cha và mẹ đứng cạnh nhau, Tống Thư Ngạn rất muốn hỏi: "Mặt trời mọc đằng Tây đấy à?"

Thay vì nói cha mẹ là vợ chồng, thì chi bằng nói mẹ là quản gia nhà tổ của cha và thay ông ấy quản lý đám vợ lẽ và con cái của họ, anh ấy không muốn như đôi vợ chồng họ.

Điều anh ấy muốn là một người bạn đời có thể thấu hiểu về mặt tinh thần và cùng tiến cùng lùi với anh ấy, vì người bạn đời ấy, cho dù bị cha mẹ trách mắng thì có làm sao đâu?

Thấy xe dừng lại, Đại thái thái vẫn hơi mong rằng Nhã Vận sẽ về cùng với con trai, tiếc là chỉ có một mình con trai đi ra từ trong xe, cuối cùng chút mong chờ cũng vụt tắt và thay vào đó là sự khó chịu.

Tống Thư Ngạn đi ra từ trong xe, bước đến bên cạnh cha mẹ: "Cha, mẹ."

Tống lão gia nghiêm mặt, nhìn hành lý anh ấy cầm trong tay: "Đi cất hành lý trước đi."

Người hầu đến lấy hành lý của Tống Thư Ngạn hơi bối rối, hỏi: "Thái thái, giờ Đại thiếu gia ở đâu ạ?"

Ở đâu ư? Đây là một vấn đề rất hay. Nhã Vận đã đến Thượng Hải, sân viện của hai đứa để cho Ngũ di thái. Sau đó lại thêm một Lục di thái không có chỗ nên cho ở phòng phía Đông của viện, vốn là phòng sách. Vì sợ có người tự tiện động vào hồi môn của con dâu thế nên bà ấy đã cất nó vào ba căn phòng ở phía Tây. Nếu con trai trở về cùng với Nhã Vận thì có thể dọn vào nhà mới, nhưng bây giờ nó về một mình, đâu thể để nó ở đó được?

Đại thái thái xoay tràng hạt phỉ thúy trong tay, nói: "Dẫn nó đến phòng cho khách."

Phòng cho khách? Cho dù viện của mình đã nhường cho người khác và nhà mới chưa vào ở được, thì cũng có thể ở phòng phía Đông trong viện của mẹ mà, tại sao lại để anh ấy ở phòng cho khách? Anh ấy là khách à? Tống Thư Ngạn không hiểu.

Chưa kể Đại thái thái còn bổ sung một câu: "Căn phòng trong cùng."

Tống lão gia sầm mặt: "Cất hành lý đi, rồi đến nhà chính tìm cha mẹ."

Hôm nay thái độ của cha mẹ rất kỳ lạ, chẳng lẽ cha mẹ đã biết mình ly hôn? Tống Thư Ngạn nghĩ thấy chắc không đâu.

Không thể nào! Đâu ai ăn no rửng mỡ trở về vì bức điện tín này chứ? Anh ấy vừa nhận được giấy báo đã lên đường về ngay.

Tống Thư Ngạn ôm lòng nghi ngờ đi theo người hầu đến phòng cho khách, anh ấy đi ngang qua những căn phòng cho khách trống, rồi đi đến căn phòng trong góc xó, người hầu mở cửa phòng: "Đại thiếu gia, mời cậu vào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-156.html.]

Tống Thư Ngạn ngơ ngác nhìn căn phòng chật chội, anh ấy là chủ nhân của ngôi nhà này mà lại để anh ấy ở chỗ này ư?

Đây không phải là cách đuổi khéo đám họ hàng đến vòi tiền đó à?

Tống Thư Ngạn mở va li, lấy ra chiếc hộp gỗ mà Tần thị đưa cho, bên trong bỏ thêm một tờ báo buổi tối lấy được trước khi khởi hành, trên đó có tờ thông báo ly hôn giữa anh ấy và Tần thị.

Đọc kỹ nội dung của thông báo ly hôn, cũng như thỏa thuận ly hôn, Tần thị tên là Tần Nhã Vận, nhưng thật ra bút tích của cô rất bình thường, lịch sự tao nhã lại có chút ý nhị.

Anh ấy lấy từ trong va li ra một chồng bản thảo kế hoạch cải tiến của Tần Du, chữ viết trên đầu rất tự do thoải mái.

So sánh hai bản thảo viết tay với nhau, Tần Du cởi mở khí chất hơn, tin rằng sau khi nhìn thấy bản thảo viết tay này, cha anh ấy sẽ biết so sánh với Tần Du.

Anh ấy lại lấy ra một tờ báo khác, là bài báo về buổi khiêu vũ hôm đó của bọn họ, trên đó nói vợ chồng Phó Đức Khanh ủng hộ Tần Du, hoàn toàn đối xử với cô như con dâu tương lai. Thậm chí Tần Du còn đeo trang sức mà hai người họ tặng. Nếu cha anh ấy không tin vào mắt mình, tóm lại cũng sẽ tin tưởng ánh mắt của bác Phó chứ?

Sau khi kiểm tra cẩn thận các tài liệu mà mình đã chuẩn bị, Tống Thư Ngạn đặt tất cả các tài liệu vào hộp rồi đến tìm cha mẹ ngả bài.

Tống Thư Ngạn cầm chiếc hộp đi vào nhà chính, lúc này cha mẹ anh ấy đang ngồi ở hai bên bàn Bát tiên trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc. Mẹ anh ấy cũng không còn hỏi han ân cần giống như trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng.

Niềm vui và nỗi buồn của cha mẹ không bao giờ đồng điệu, phần lớn cha không vui vì công việc kinh doanh, cha hạnh phúc hơn vì phụ nữ, còn mẹ? Chỉ cần anh về nhà, đó là lúc bà ấy hạnh phúc nhất.

Anh ấy bước vào trong lên tiếng gọi: "Cha, mẹ."

"Tại sao lần này con lại đột ngột về thế?" Ông Tống hỏi anh.

Tống Thư Ngạn nói với giọng điệu chắc chắn và chân thành: "Cha, con trở về để nhận tội. Con đã ly hôn với Tần thị."

Chẳng sợ việc hai ông bà cụ đã chuẩn bị tốt chuyện hai người có thể ly hôn, nhưng hiện giờ chưa có sự đồng ý của bọn họ mà cả hai đã tự ý ly hôn?

Điều này đúng là nực cười? Chuyện lớn như vậy lại không thông báo với trưởng bối?

Tống lão gia đập bàn nhảy dựng lên: "Tống Thư Ngạn, con mất trí rồi! Chuyện lớn như vậy con dám làm rồi mới báo à?"

"Con biết cha mẹ nhất định không cho phép con ly hôn, chỉ là con đã hứa, không thể duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này với Tần Nhã Vận nữa, mong cha tha thứ cho con." Tống Thư Ngạn mở hộp ra, cầm lấy con cóc vàng cùng thư của hai vị trưởng bối Tần thị: "Tần thị cũng có thể hiểu được nỗi khổ của con, trả lại con cóc vàng này cho con. Cô ấy còn tự tay viết thỏa thuận ly hôn và một bức thư cho hai vị trưởng bối."

Thấy Tống Thư Ngạn mở hộp lấy mọi thứ ra mà không chút áy náy, Tống lão gia vô cùng tức giận, bước tới giơ tay tát vào mặt Tống Thư Ngạn: "Thằng khốn, mày còn không thèm bàn bạc với cha mẹ. Mày còn dám làm ra loại chuyện bội bạc này?"

Tống Thư Ngạn chưa kịp phản ứng lại thì ông ấy đã đi tới sau lưng đá vào chân anh ấy, Tống Thư Ngạn không hề chuẩn bị trước, cầm tờ báo ly hôn trên tay, khuỵu gối cái "phịch".

Nghe tiếng đầu gối đập xuống đất, bàn tay cầm tràng hạt của Đại thái thái khựng lại.

"Mày có bị oan không?" Tống lão gia mắng: "Trưởng Căn, đưa roi cho tôi."

Người hầu lấy một cái roi dài ra, Tống Thư Ngạn nghiến răng chịu đựng đau đớn quỳ gối trên mặt đất, để có thể được ở bên cạnh người mình yêu, vì có thể làm chủ chính cuộc hôn nhân của mình, dù đau đớn đến đâu anh ấy cũng đều chấp nhận. Anh ấy giơ tờ báo lên: "Cha, mẹ, chuyện này không thể thay đổi được, con đã đăng báo rồi."

Loading...