Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:35
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy đang tính, điện thoại trên bàn đổ chuông, anh ấy bèn nhấc máy: "Alo, Gia Thụ, sao vậy? Vậy sao? Cô ấy đồng ý ly hôn rồi à? Tốt quá rồi. Vậy những thứ kia thì sao? Ở đâu? Được, tối tôi tới nhà anh, muộn chút chứ gì? Không sao, tôi đợi anh!"
Cuộc gọi này đã xóa sạch tâm trạng không tốt của Tống Thư Ngạn, anh ấy đã nghĩ tới đủ mọi chuyện, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy! Tần thị đồng ý ly hôn. Đây là tin tức không thể tốt hơn được nữa, chỉ cần anh ấy trở lại độc thân là anh ấy có tư cách để theo đuổi Tần Du rồi.
Nhìn nét chữ bay bổng trên bàn, nếu cô có thể trở thành Tống thái thái, sau này hai người bọn họ nam phụ trách bên ngoài nữ phụ trách bên trong. Sau này có thể giao nhà máy cho cô quản lý, công ty chắc chắn sẽ phát triển thịnh vượng.
Chỉnh lại chữ số mình tính trên bàn, Tống Thư Ngạn đi ra khỏi văn phòng, thời gian khoảng sáu giờ chiều, đúng thời điểm ca sáng và ca tối trong nhà máy được bàn giao, ca sáng tan làm, có thể xuống căng tin ăn bữa tối rồi về.
Nhớ tới số người không ăn khớp ban nãy, Tống Thư Ngạn đi tới nhà ăn, các công nhân đang tràn vào nhà ăn, lấy một cái chậu da tây trong giỏ. Cái gọi là chậu da tây chính là chậu gốm, những năm gần đây diêm gọi là lửa tây, đèn dầu gọi là đèn dầu tây, thị trường tràn ngập hàng tây.
Những công nhân kia cầm chậu đi tới thùng gỗ xếp hàng lấy cơm tối, cơm tối hôm nay là mì với bắp cải, có vài lá rau trôi nổi trên mặt mì hơi cháy.
Tính đại khái, lương của một công nhân là mười lăm tệ, tiền ăn là ba tệ, lao động trẻ em là mười tệ, tiền ăn như nhau. Một tháng ba đồng đại dương, ăn như vậy ư?
Tống Thư Ngạn đã về nhà từ lâu, bà Trương đã nhận cuộc gọi biết thiếu gia muốn mời Phó thiếu gia tới ăn tối, đang chỉ đạo người làm trong bếp nấu nướng, lại bảo tài xế tới nhà hàng Đức Hưng gần đó mua vài món ăn về.
Sau khi sắp xếp xong bèn tới hỏi Tống Thư Ngạn: "Thiếu gia, cậu thấy như vậy đã đủ chưa?"
"Đủ rồi."
Bà Trương là giúp việc già trong nhà mà mẹ đưa tới, năm đó được cử tới chăm sóc anh ấy, vì vừa biết điều vừa thông minh, cha đã thăng bà ta lên làm bà quản gia trong nhà.
Tống Thư Ngạn hỏi: "Bà Trương, tôi hỏi một chút, một tháng ba đại dương, có đủ ba bữa cho một người không?"
"Thiếu gia, ba đồng đại dương sao mà đủ? Cậu nghĩ xem một miếng thịt bò..."
"Không phải, bà Trương. Tôi đang hỏi tới gia đình bình thường, tiền ăn của một người."
"Thế thì chắc chắn đủ, một đại dương đã mua được ba mươi cân mì rồi, một đồng đại dương năm cân thịt, sáu cân trứng gà, một ngày một cân mì, một cân trứng gà khoảng chín tới mười quả, sáu cân trứng gà mỗi ngày hai quả, một ngày một miếng thịt kho tàu cũng được nữa. Người làm chúng tôi tính tiền ăn một tháng cũng chỉ ba đồng, nhưng tính nhà chúng ta, bởi vì còn phải mua cả đồ của chủ nhân, cho nên giá tiền vẫn rẻ hơn một chút, ăn ngon hơn một chút." Bà Trương tính kỹ càng cho Tống Thư Ngạn nghe.
Tống Thư Ngạn nghe xong gật đầu: "Hiểu rồi."
Bà Trương đi vào một lúc, cầm một cuốn sổ tới: "Thiếu gia, đây là số tiền tiêu mỗi ngày, cậu xem đi!"
Tống Thư Ngạn thấy bà Trương hiểu lầm, vội vàng nói: "Bà Trương, tôi hỏi bà không phải là muốn hỏi về chi phí trong nhà, tôi phát hiện tiền ăn của một nhân viên trong một tháng ở nhà máy của tôi có gì đó không ổn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-149.html.]
"À à, là vậy hả!"
"Nhưng mà đúng lúc để tôi xem một chút." Tống Thư Ngạn cúi đầu đọc sổ, nhìn bà ấy viết : "Một cân rau hẹ, ba cân giấm..."
DTV
Bên trong có nhiều lỗi chính tả, nhưng giá cả được ghi rất rõ ràng.
Tống Thư Ngạn lật xem cuốn sổ của bà Trương, nghe thấy tiếng ô tô đi vào, Tống Thư Ngạn đi tới cửa đón.
Phó Gia Thụ bước từ trong xe ra, tay cầm một cái hộp.
Tống Thư Ngạn đi tới, Phó Gia Thụ đưa hộp cho anh ấy: "Đây là thứ cô ấy đưa cho tôi nói rằng dưa hái xanh thì không ngọt. nguyện quân được như mong muốn."
Tống Thư Ngạn nhận lấy chiếc hộp, đi vào cửa nhà, ngồi xuống sô pha, nôn nóng mở chiếc hộp ra. Trong chiếc hộp có một hộp gấm đặt bên trên, mở ra là con cóc vàng gia truyền của nhà họ Tống bọn họ.
Lấy con cóc vàng ra, bên dưới là một tấm bìa đỏ, giấy đăng ký kết hôn vẽ long phụng tình trường, bên trên viết hai câu chúc lành như "nhân duyên trời định","vĩnh kết Tần Phổ", bên trên là hai cái tên ghép lại: "Tống Thư Ngạn, Tần Nhã Vận". Chữ ký này không phải của anh ấy, bây giờ cũng để giờ đăng ký kết hôn không tự nguyện này cuốn theo chiều gió thôi!
Trong giấy đăng ký kết hôn là hai tờ đơn xin ly hôn, trên đó có nét chữ thanh tú viết rằng cô tự nguyện ly hôn, cảm thấy cho dù là kiến thức hay giáo dục đều không tương đồng, không thể trở thành bạn đời, ly hôn là kết cục tốt nhất.
Lật xuống bên dưới còn có thư của cha mẹ anh ấy, Phó Gia Thụ nói: "Cô ấy nói anh có thể đọc nội dung, cô ấy không hề oán trách, chỉ biết ơn sự chăm sóc của bác trai bác gái. Còn nữa cô ấy muốn mau chóng đón người hầu của cô ấy sang đây, cô gái này đã đi theo cô ấy mấy năm rồi."
Trong hưng phấn còn có chút xúc độc, Tống Thư Ngạn đọc thật kỹ bức thư trước mắt, đúng là từng câu từng chữ đều giải thích cho anh: "Đúng là chuyện gì cô ấy cũng suy nghĩ cho tôi."
"Cũng không tính là như vậy, cô ấy nói cuộc hôn nhân này vốn là sự gắn kết tình cảm giữa cha mẹ đôi bên. Cho dù thế giới đổi thay, cuối cùng vẫn không thể như ý muốn của cha mẹ." Phó Gia Thụ học theo biểu cảm buồn bã của Tần Du, nói xong anh còn thở dài: "Chỉ đành nói hai người có duyên không có phận thôi?"
"Đúng vậy! Có duyên không có phận." Tống Thư Ngạn than thở: "Nếu đôi bên đã không phù hợp cần gì phải làm ảnh hưởng tới nhau chứ?"
"Tuy nhiên, ý của cô ấy là tốt nhất anh nên đi nói với bác trai bác gái, cô ấy cảm thấy mình đã viết bức thư này rồi, chắc bác trai bác gái sẽ đồng ý. Nhưng theo đề nghị của riêng tôi, anh vẫn nên ký tên luôn đi! Chưa chắc bác trai bác gái có thể chấp nhận việc anh ly hôn đâu."
Tống Thư Ngạn nhìn nét chữ thanh tú bên trên, không khỏi thấy thương cảm cho người phụ nữ này, nhưng thương cảm thì thương cảm, trong tim anh ấy đã mang bóng hình của người có nét chữ bay bổng kia, rực rỡ như vì sao trên trời, là tình yêu mà anh ấy theo đuổi trong cuộc đời này.
"Anh nói đúng." Tống Thư Ngạn cũng không đợi ăn xong bữa tối mà đi lên tầng hai cầm bút máy xuống, ký tên của mình lên đơn xin ly hôn, lại viết thêm ba chữ "người làm chứng" lên hai bản đơn xin, đẩy sang Phó Gia Thụ: "Một việc không phiền hai chủ, luôn là anh giúp đỡ xử lý việc này, phiền anh làm chứng nhé."
Phó Gia Thụ cầm bút ký tên mình xuống, Tống Thư Ngạn thận trọng gấp một tờ trong đó lại đưa vào tay Phó Gia Thụ: "Phiền anh nói với cô ấy, tôi sẵn sàng coi cô ấy là em gái ruột của mình, cho dù cô ấy gặp khó khăn gì đều có thể tới tìm tôi, tôi chính là hậu thuẫn của cô ấy."
"Tôi đã nói ra ý này rồi. Cô ấy nói từ khi kết hôn đến anh anh chưa từng vén khăn trùm đầu, tận lúc cha mẹ cô ấy qua đời cũng chưa từng xuất hiện, lại để cô ấy ở Vân Hải lâu như vậy. Chuyện khó khăn nhất mà cô ấy trải qua trong cuộc đời này gần như đều do anh gây ra, tương lai cô ấy cảm thấy không còn việc gì cần tới anh nữa. Nếu có thể làm lại, cô ấy chỉ mong chưa từng có hôn ước với anh. Cho nên, cô ấy nói duyên đời này đã hết, từ nay không cần gặp gỡ, không cần quen biết cứ coi như người xa lạ."
Tuy lời này khiến Tống Thư Ngạn thấy là lạ, nhưng những gì cô nói đều là sự thật, cũng là chuyện thường tình của con người.