Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:19
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Việc này dĩ nhiên có thể, nhưng nếu anh ấy muốn gặp em một lần thì sao?" Phó Gia Thụ buông đũa xuống: "Đương nhiên em cố chấp không muốn gặp anh ấy thì cũng có lý do, chẳng qua sẽ hơi phiền chút thôi nhỉ?"
"Anh cứ nói sau khi tôi đưa những thứ này cho anh, đã không còn suy nghĩ nào nữa, chỉ mong tất cả duyên phận dừng tại đây. Sự xuất hiện của anh ta chỉ chạm vào vết thương lòng của tôi mà thôi."
"Duyên phận dừng tại đây?" Phó Gia Thụ lặp lại một câu, còn buồn bã thở dài một tiếng.
Tần Du ăn mì, nhưng cũng cảm thấy có phải tiếng thở dài này mang ý vui sướng khi người gặp họa không.
Ăn mì xong, Tần Du đưa Phó Gia Thụ xuống tầng, đi tới cửa nhỏ, cô bỗng nhớ ra một chuyện: "Sáng mai cùng nhảy thể dục nhé!"
Phó Gia Thụ: ???
Phó Gia Thụ cúi đầu nhìn cái bụng rất bằng phẳng của mình, bình thường anh sẽ tới trường đua ngựa Giang Loan cưỡi ngựa, thực ra cơ thể cũng không tệ.
Nhưng cha anh từng nói: "Cứ nghe theo vợ mình sẽ có kẹo ăn."
Lời của cha anh không hề sai, Phó Gia Thụ nói: "Được."
Tần Du nhìn theo bóng lưng của Phó Gia Thụ, không biết tại sao cô lại có một ảo giác rằng trong câu chuyện này, Phó Gia Thụ rất giống A Khánh, còn mình thì giống Kim Liên, ban nãy bọn họ đang bí mật lên kế hoạch cho Đại Lang uống thuốc?...
Chiều ngày hôm sau, Tần Du trở về từ nhà máy sợi. Đã từng thấy nhà máy sợi Hải Đông, nhà máy sợi đầu tiên do Trung Quốc tài trợ ở Thượng Hải, lại nhìn sang các nhà máy sợi vừa và nhỏ, Tần Du cũng không còn thấy lạ lẫm gì nữa, môi trường kém thực sự là một hiện tượng phổ biến.
Cô đi lên cầu thang, nhìn thấy Charles Hà và ông chủ Niên đang đi xuống từ cầu thang, Tần Du đi lên bục: "Ông chủ Niên."
Trong buổi vũ hội đêm qua, ông chủ Niên không thể oán tránh nhà họ Hồ, cũng không thể nói cắt đứt liên lạc với nhà họ Phó, dù gì chuyện làm ăn của ông ta phần lớn dựa vào nhà họ Phó. Ông ta chỉ hận Tần Du, nếu không phải cô tới vũ hội, cũng sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ông ta cười gượng gạo chắp tay lại: "Trong quản lý Tần bận rộn quá nhỉ!"
Tần Du tỏ ra khiêm tốn: "Đó là điều đương nhiên, tôi vừa vào ngành còn nhiều chuyện chưa hiểu, cho nên vẫn đang mày mò. Ông chỉ Niên cứ bận việc đi!"
Lúc Tần Du đi lên tầng, còn không quên gật đầu với Charles Hà vô cùng lịch sự.
Charles Hà không hề để ý tới cô, anh ta và ông chủ Niên cùng xuống tầng đi uống trà.
Ông chủ Niên không quen uống cà phê, thích uống trà, quán cà phê có ở khắp mọi nơi trên Thượng Hải, quán trà cũng có khắp chốn, một nam một nữ trên bục đang hát "Tô Châu bình đàn", dưới sân khấu một ấm Bích Loa Xuân, hạt dưa hạt lạc kèm với một đĩa mứt táo.
Ông chủ Niên vừa nhận được tiền mua hàng, ông ta lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đẩy tới chỗ Charles Hà. Anh ta nhận lấy chiếc hộp, ước lượng sức nặng của thỏi vàng.
"Quản lý Hà, số tiền hàng còn lại mong anh giúp đỡ nhiều hơn. Chẳng phải các anh mua một mảnh đất ở ngoài bến sao? Nói muốn xây một tòa nhà, anh cũng giới thiệu cho tôi đi?"
"Việc này là đương nhiên rồi, chúng ta là bạn bao năm rồi chứ?" Charles Hà thở dài một tiếng: "Bây giờ tôi đang gặp khó khăn khi làm việc ở cửa hàng tây, ông không hiểu được đâu, sau khi người phụ nữ này tới, cậy tiếng Anh của mình tốt, ngày nào cũng mách lẻo trước mặt cái tên giặc tây Bob kia cùng với cái bà già người tây kia. Chỉ cần cô ta còn ở cửa hàng tây của chúng tôi thì sẽ bị canh rất chặt."
Ông chủ Niên rót một tách trà cho Charles Hà: "Henry các anh cũng không làm gì được cô ta à?"
"Có cách nào được chứ? Người phụ nữ này đã giành được máy in của Hải Đông, còn là một thương hiệu hoàn toàn mới chưa ai từng sử dụng. Đại thiếu gia nhà họ Tống đã cho cô ta đơn hàng này rồi. Tất cả các nhiệm vụ sẽ hoàn thành trong năm nay. Chao ôi! Bà già người tây kia sắp nâng cô ta lên tận trời rồi. Trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?" Ông chủ Niên hỏi Charles Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-143.html.]
DTV
Charles Hà xua tay: "Cũng không thể được. Thôi vậy! Thôi vậy! Tôi chỉ thấy phiền vì cô gái này thôi, có cô ta nói nhăng nói cuội trước mặt bà già tây kia, chúng tôi ở đây bị cô ta theo dõi rất kỹ."
"Chà! Quản lý Hà à! Chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi? Đúng không? Có vấn đề gì cứ nói thẳng ra. Cho dù tôi không có cách nào giải quyết giúp anh được, dù gì cũng có một người có thể lắng nghe nỗi phiền lòng của anh." Ông chủ Niên là một con cáo già, Charles Hà này cứ úp úp mở mở như vậy, thực tế là muốn ông ta thuận thế hỏi anh ta, thế thì ông ta hỏi thôi.
"Trừ khi nhà máy Đông Hoa hủy đơn hàng này." Charles Hà lấy một điếu xì gà ra, ông chủ Niên châm thuốc cho ông ta.
Charles Hà hút một ngụm thuốc, ngón tay kẹp điếu xì gà: "Nhưng ông thử nghĩ xem một nhà máy nhỏ do người Đức mở, có thể sản xuất được máy móc gì tốt chứ? Có gì nói nấy, đi mua loại máy móc này! Tôi thực sự lo lắng thay cho người con trai bị người phụ nữ này mê mẩn cho choáng váng cả đầu của ông chủ Tống đấy! Ông chủ Tống trái ôm ấp phải, đàn bà nhiều vô kể, nhưng có khi nào bị phụ nữ làm ảnh hưởng tới chuyện buôn bán đâu? Tôi nghĩ rằng Tống đại thiếu gia còn chẳng chấm mút được gì từ người phụ nữ này thì đã dâng hết mọi thứ tới trước mặt cô ta rồi. Hai cha con đúng là khác nhau một trời một vực."
Nhắc tới Tống lão gia, ông chủ Niên biết Charles Hà có ý gì rồi.
Đêm qua ông chủ Niên cũng nghẹn một bụng oán giận, nếu là bình thường, Tống Thư Ngạn muốn phá của thì liên quan gì tới ông ta đâu? Bây giờ Hà Cường nhờ ông ta giúp đỡ, với cả ông ta cũng thấy nghẹn khuất trong lòng.
"Đúng lúc mai tôi muốn về Ninh Ba một chuyến, gần đây Tống lão gia đang ở quê nhà Ninh Ba."
Charles Hà cầm thỏi vàng vừa lấy được về cửa hàng tây, gặp Tần Du đang vội vàng bước lên một chiếc ô tô, anh ta cười khinh bỉ, đi vào cửa hàng tây.
Tống Thư Ngạn cho xe tới đón Tần Du tới nhà máy sợi Hải Đông.
Bộ phận đại lý máy dệt vẫn là một bộ phận bán hàng, bộ phận bán hàng ở thời đại này trực tiếp như thế nào?"Run building", đúng như tên gọi đó là đi đến chỗ khách hàng.
Hải Đông là khách hàng đầu tư từ Trung Quốc lớn nhất của bộ phận bọn họ, Tần Du phục vụ khách hàng là điều đương nhiên. Nhưng khách hàng không cần phải phục vụ cô như vậy, trừ Tống Thư Ngạn.
Là người quản lý vận hành sản xuất ở kiếp trước, làm sao có thể quản lý tốt hiện trường mới là sở trường của cô. Lại là trong ngành ô tô, sau này lại học EMBA, Tần Du không hề thiếu kiến thức và thực hành, càng không thiếu đó sức lực, người phụ nữ chạy marathon, thứ cô có là sự kiên nhẫn và sức chịu đựng.
Tống Thư Ngạn ở bên cạnh cô suốt cả chiều, cùng cô đo mặt bằng, xem cô vẽ bố cục hiện tại trên bản thảo, phân tích tại sao bố cục của chỗ này không hợp lý với anh ấy.
Tống Thư Ngạn xấu hồ, nhiều vấn xảy ra ngay trước mắt như vậy, bản thân lại như bị mù, cứ để mặc cho nó tồn tại.
Tần Du ngồi trong văn phòng của Tống Thư Ngạn, sắp xếp tài liệu thu thập được cả buổi chiều, nghe anh ấy nói: "Không đi không biết, đi rồi mới giật nảy mình, hóa ra lại nhiều vấn đề như vậy."
"Thực ra rất bình thường, nhà ai không có nhiều vấn đề như vậy chứ. Giống như về mảng sắp xếp, thực tế anh thấy sắp xếp máy móc lúc ban đầu còn hợp lý, sau này nhà máy phát triển rồi, nhìn thấy có chỗ trống là nhồi nhét vào bên trong, cứ kéo dài mãi rồi cũng trôi qua." Tần Du viết nhanh chóng.
Giữa Tống Thư Ngạn và mình có khoảng cách thế hệ, đời này Tần Du cố gắng không dính dáng tới đồ Nhật Bản.
Nhưng đời trước cô rất ngưỡng mộ một số bậc thầy quản lý doanh nghiệp của Nhật Bản, sự phát triển nhanh chóng của họ từ sau chiến tranh không thể tách khỏi tinh thần đã tốt còn muốn tốt hơn của người Nhật Bản, tư tưởng hoàn hảo hơn của ngành công nghiệp ô tô đến từ mô hình Toyota.
Đứng trên vai người khổng lồ, người khác đã tổng kết quy nạp cho bạn nhiều năm như vậy, có thể không tinh mắt sao?
"Chữ này của em thiếu nhiều nét quá, tôi đọc mà không hiểu." Tống Thư Ngạn cầm danh sách cô viết lên.
Tần Du vỗ trán: "Chết thật, đây là mấy ký hiệu khi tôi viết nhanh, tôi sẽ chú ý."
Cô cứ viết mãi lại viết bằng chữ giản thể ra, sau này thực sự phải chú ý.
"Sao em lại biết nhiều thế?"
Tần Du ngẩng đầu lên: "Sao anh không hỏi tại sao Einstein lại biết nhiều như vậy à? Tại sao Tesla lại học sâu hiểu rộng?"