Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:45
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được, chúng ta qua đó đi!" Tần Du đi theo Phó Gia Ninh tới chỗ chị em nhà họ Đường và cô sáu nhà họ Trần.
Tống Thư Ngạn không kìm nén nổi suy nghĩ trong lòng mình: "Lúc thì anh bảo không theo đuổi Tần Du, lúc thì lại ân cần với cô ấy đủ mọi chỗ, đạo lý gì đây?"
Phó Gia Thụ nhìn Tần Du đang nói chuyện với Đường Đại tiểu thư bọn họ ở đằng xa: "Anh cảm thấy tôi bây giờ xứng với cô ấy sao?"
Tống Thư Ngạn không biết ý anh là gì, bèn hỏi: "Cái gì gọi là xứng với không xứng? Nếu anh nói không xứng, vậy thì cả cái bến Thượng Hải này được mấy người được coi là xứng chứ?"
"Cô ấy từng hỏi tôi, phụ nữ nhất định phải trở thành thái thái của ai à? Lời này chẳng phải tức là thà thiếu chứ không tùy tiện sao?" Phó Gia Thụ nhún vai cười.
Tống Thư Ngạn bị dẫn dắt suy nghĩ, lời nói của Tần Du ở trường đua ngựa ngày đó lại xuất hiện, lúc này Phó Gia Thụ lại nói: "Anh Thư Ngạn, cô ấy nói với tôi rằng anh theo đuổi cô ấy như vậy, khiến cô ấy rất bối rối."
Tống Thư Ngạn ngẩng đầu lên, thực ra trong lòng anh ấy biết rõ, chẳng qua anh ấy vẫn muốn nghe Phó Gia Thụ kiểm chứng một lần: "Bối rối điều gì?"
"Cô ấy nói không biết sao anh lại tin rằng cô ấy sẽ chịu làm vợ bé của người khác?" Phó Gia Thụ bất đắc dĩ nói.
Câu hỏi của Tần Du ở trường đua ngựa hiện rõ trước mắt, Tống Thư Ngạn ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia Thụ: "Nhưng anh cũng biết mà, tôi có nỗi khổ của tôi."
"Vấn đề là anh thích cô ấy, nhưng cô ấy có thích anh không? Nếu cô ấy yêu anh đến mức sẵn sàng từ bỏ tất cả, rất nhiều phụ nữ, đừng nói là làm vợ bé, cho dù có l.à.m t.ì.n.h nhân cũng sẵn sàng. Cô ấy còn chẳng thích anh, anh còn muốn cô ấy làm vợ bé của anh, đây chẳng phải là nói còn quá sớm sao?"
Đối diện với ánh mắt chân thành của Phó Gia Thụ, Tống Thư Ngạn biết, giữa anh ấy và Tần Du là một người thì nồng nhiệt còn một người thì lạnh nhạt, mà bên nồng nhiệt vẫn là anh ấy. Đối với Tần Du mà nói, có lựa chọn càng tốt hơn, tại sao phải để mình chịu uất ức chứ?
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tống Thư Ngạn tự nhủ với bản thân rằng, không thể trốn tránh nữa, đã đến lúc phải ly hôn rồi. Ít nhất ly hôn xong, anh ấy có thể có một khởi đầu, bây giờ anh ấy còn chẳng có quyền để bắt đầu nữa cơ.
Sau khi Tần Du làm quen với người phụ nữ rất giống với Tiết Bảo Thoa bản kinh điển trong trí nhớ chính là Lục tiểu thư Trần gia Trần Anh nhờ sự giới thiệu của Phó Gia Ninh, một người khác cười lộ má lúm đồng tiền, nhìn trông vô cùng hiền lành, chính là Đại tiểu thư nhà họ Đường.
Đường Đại tiểu thư là bạn thân của Trần Lục tiểu thư, sau khi Trần Lục tiểu thư gặp phải tên đàn ông cặn bã, là Đường Đại tiểu thư đã cổ vũ cô ấy, bảo cô ấy sớm ngày rời khỏi tên đàn ông kia, đừng buồn lòng vì tên đàn ông đó nữa. Cũng là Đường Đại tiểu thư giới thiệu nhãn hiệu mỹ phẩm này cho cô ấy, giúp cô Trần quản lý nhãn hiệu mỹ phẩm này.
"Tôi và Trần Anh cùng xây dựng một xưởng quần áo, có bảy tám mươi người, cũng tạo một nhãn hiệu làm được nửa năm, không bị ế cũng không bán chạy. Thấy cô may mấy bộ quần áo ở chỗ thợ may của công ty bách hóa chúng tôi trông rất độc đáo mới mẻ, hoàn toàn khác với những kiểu dáng bán chạy ở Paris, tôi muốn làm quen cô." Đường Đại tiểu thư nói.
Váy liền kiểu Pháp thanh lịch hiện lên trong tâm trí Tần Du, váy liền kiểu Pháp ra đời trong xu hướng New Look vào những năm 1950. phong cách này luôn đồng nghĩa với sự thanh lịch, thịnh vượng trong nhiều thập kỷ.
Tần Du hình dung váy liền kiểu pháp trong khái niệm của cô, nhưng có vẻ nói không rõ ràng: "Gia Ninh, đem giấy bút tới đây cho chị."
"Em đi ngay đây." Phó Gia Ninh đi lấy giấy bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-140.html.]
Tần Du nhanh chóng phác thảo các đường nét, một loại là váy xòe xếp ly, một loại là váy ôm đùi: "Chúng ta không sử dụng lụa đắt đỏ nữa, cũng không dùng chi tiết thêu hoa lâu đời nữa. Chúng ta dùng vải in hoa, như vậy có thể giảm giá xuống, hơn nữa vải bông dễ xử lý, càng dễ quảng cáo hơn..."
Kiếp trước, các thương hiệu thời trang nhanh rất nổi tiếng, cách bán hàng của họ rất xuất sắc, cho dù là ngành ô tô có bằng MBA, nhưng một khi tiếp xúc với các lãnh đạo doanh nghiệp thường xuyên, sẽ luôn được nhắc đi nhắc lại về sự mở rộng nhanh chóng của các thương hiệu thời trang theo trend, cùng đặc điểm độc đáo trong vận hành quản lý.
Đường Đại tiểu thư vốn là thiên kim của cửa hàng bách hóa, Tần Lục tiểu thư cũng tự mình vất vả chèo chống mấy năm, nghe thấy Tần Du nói như vậy, hai người vẫn bổ sung rất nhiều ý kiến, một sườn marketing nhãn hiệu đã hình thành sơ bộ.
"Đây là suy nghĩ của Tần tiểu thư, sao chúng tôi dám giữ làm của riêng được?" Đường Đại tiểu thư Đường Uyển Nhi nói.
Về mảng thời trang Tần Du chỉ có thể nói là nghiệp dư, cô vẫn phải bắt đầu từ ngành công nghiệp nặng đến ngành ô tô, ô tô luôn là một phần quan trọng trọng trong ngành công nghiệp của một quốc gia. Nó thể hiện sự tập trung của trình độ công nghiệp, có thể thu hút một số lượng lớn công nhân công nghiệp. Nước Đức sau chiến tranh thế giới thứ hai có ngành công nghiệp ô tô, là nước công nghiệp hàng đầu thế giới. Mà trong những năm 1970 1980. ô tô Nhật Bản đã chiếm lĩnh thị trường Châu Âu, cũng đóng vai trò rất quan trọng đối với sự cất cánh của nền kinh tế Nhật Bản.
Kiếp này, cô không phải người có khả năng thay đổi vận mệnh đất nước, có lẽ nhờ sự cố gắng của cô, khiến ngành công nghiệp ô tô trong nước bớt phải đi đường vòng.
"Tôi có thể nhập cổ phần, cũng có thể làm cố vấn. Nhưng tôi không có thời gian!" Tần Du ôm lấy Phó Gia Ninh: "Để cô nhóc Gia Ninh này vào làm việc đi! Cũng có thể làm người liên lạc giữa chúng ta. Tôi chỉ có một yêu cầu thôi."
"Yêu cầu gì vậy?"
"Vĩnh viễn đừng dùng bất kỳ nguyên liệu nào từ người Đông Doanh."
DTV
"Tại sao? Nếu dùng vải phông, vải Đông Doanh có chất lượng tốt, giá cả cũng phù hợp." Trần Lục tiểu thư hỏi Tần Du.
"Ủng hộ công nghiệp dân tộc đi?" Tần Du có thể nói cái nhìn của mình về người Nhật Bản với Phó Gia Thụ, nhưng cô không thể đi khắp nơi nói người Nhật Bản thế này thế nọ được, bây giờ có bao nhiêu người có thể hiểu được chứ?
Tần Du nghĩ rằng có thể bọn họ sẽ không chấp nhận, không ngờ Trần Anh lại nói với Phó Gia Ninh: "Gia Ninh, em gọi anh Thư Ngạn tới đây đi."
Tống Thư Ngạn đang suy nghĩ về lời Phó Gia Thụ nói, sao anh ấy lại không biết được chứ, xem ra anh ấy nên hạ quyết tâm rồi. Thấy Phó Gia Ninh đi tới gọi anh ấy, anh ấy đi qua: "Chị Lục tìm em à?"
"Ban nãy Tần tiểu thư vừa tìm ra một con đường cho xưởng quần áo của bọn chị, cô ấy đề nghị xưởng quần áo của bọn chị sẽ làm váy bằng vải cotton. Nhưng cô ấy đề nghị bọn chị đừng dùng vải Đông Doanh, em là người có quyền lên tiếng về vải trong nước nhất, tuy rằng rẻ, nhưng chất lượng và in hoa kém hơn nhiều. Nếu bọn chị dùng vải của em, em có thể cung cấp vải có cùng chất lượng với vải Đông Doanh cho chúng tôi không?"
"Bọn em cũng dùng máy móc của nước Anh, Nhật Bản và nước Đức, về kỹ thuật hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ có vấn đề giá thành, bởi vì giá thành cạnh tranh phải thấp, cho nên bọn em phải..."
"Chỉ một câu thôi, cùng một giá với vải Đông Doanh đó? Em làm được không?"
"Được."
Đường Đại tiểu thư cười nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Thế chẳng phải là được rồi sao? Sản phẩm nội địa của chúng tôi hết rồi. Tầng lớp bên trên cũng ủng hộ việc dùng sản phẩm nội địa, chúng ta hãy làm gương đi, chủ yếu là chúng ta có sản phẩm tốt! Thông qua váy liền của chúng ta để người dân biết được vải của chúng ta cũng không thua gì hàng Nhật Bản. Tại sao vải bông Hải Đông các anh không thể trở thành một xà phòng Cố Bản khác?"
Tần Du nhíu mày: "Xà phòng Cố Bản?"