Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:28
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà v.ú Chu nói vậy, Tần Du mới phát hiện Ni Nhi vẫn không rời đi.

Ni Nhi gật đầu: "Đẹp ạ."

Bà v.ú Chu thấy cô nhóc nhìn chằm chằm tay mình không chớp mắt thì vừa chải tóc cho Tần Du vừa nhìn Ni Nhi: "Bé con, muốn học chải đầu à?"

Ni Nhi gật đầu thật mạnh.

"Tại sao?"

"Chải tóc cho tiểu thư." Giọng Ni Nhi lanh lảnh.

"Bà thu cháu làm học trò được không? Dạy cháu chải đầu? Sau này cháu cũng đi vấn tóc cho các thái thái, tiểu thư?"

"Không, cháu chỉ chải cho tiểu thư thôi. Tiểu thư đưa cháu đi học, cháu muốn học để chải tóc cho tiểu thư." Ni Nhi nói với bà v.ú Chu như thế.

"Ồ, tiểu thư còn đưa cháu đi học cơ à? Bà đi làm cho nhiều gia đình giàu có vậy rồi cũng chưa nghe qua trường hợp này. Cháu là người đầu tiên đấy." Bà v.ú Chu nói: "Tiểu thư nhà cháu thật thiện tâm, mọi người phải biết trong lòng."

"Cô bé biết mà, còn làm giày cho cháu." Tần Du nói.

"Vậy à!" Bà v.ú Chu nhìn Ni Nhi: "Bé con, bà dạy cho cháu. Chỉ cần tấm lòng này thôi, bà cũng dạy cháu."

Ni Nhi lập tức quỳ xuống trước mặt bà v.ú Chu: "Cảm ơn bà, cháu kính bà."

Bà v.ú Chu dùng âm thanh lọt gió dạy Ni Nhi nên vấn tóc thế nào, mái tóc của Tần Du nhanh chóng được vấn thành một kiểu tóc nhã nhặn lại khá đặc biệt.

"Tần tiểu thư, có thích không?"

"Rất đẹp, cháu thích lắm."

Tần Du lấy tiền định trả, bà v.ú Chu xua tay: "Phó thái thái bên kia đã trả rồi."

Tần Du đưa cho bà năm mươi văn: "Vậy cháu cho bà tiền trà."

Bà v.ú Chu ngàn ân vạn tạ xuống lầu, Tần Du tự mình trang điểm, lại lấy vòng cổ từ tủ sắt ra tới. Bản thân Tần Du còn có một bộ trang sức ngọc lục bảo, đầy đủ từ hoa tai, vòng cổ, cài áo đến vòng tay. Chẳng qua là mặt đá của vòng cổ không được lớn bằng vòng Phó Gia Thụ đưa, cả kim cương vụn đính kèm cũng không to đến thế. Cô đặt vòng cổ theo bộ ở nhà, đeo vòng của Phó thái thái, phối với mấy món trang sức khác cũng rất hài hòa.

Cô đi giày cao gót, cầm túi xách tay, khoác chiếc áo choàng lên vai trái, sau đó ra khỏi phòng. Khi cô xuống lầu thì thấy Phó Gia Thụ đã mặc tây trang đen giày da phối với cà vạt màu xanh lục ngồi trên sô pha.

Phó Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân, ngửa đầu nhìn lại.

Lần đầu anh gặp Tần Du đã cảm thấy cô gái này có khí độ không tương xứng với tuổi, sau đó phát hiện cô có học thức không tương đồng với tuổi. Cuối cùng đến bây giờ, dù cho cô làm gì cũng không khiến anh cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Nhưng lúc này, Tần Du trang điểm, ăn vận một phen lại khiến anh choáng ngợp, thậm chí cẩn thận nhìn lại mình, miễn cho bản thân trông như người hầu nam dưới váy cô.

Tần Du xuống lầu: "Sắp đến giờ rồi chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-133.html.]

Phó Gia Thụ hoàn hồn: "Nên xuất phát rồi, đi thôi!"

Hai người ra cửa, Tần Du không nhìn thấy xe, Phó Gia Thụ chỉ tay: "Anh không lái xe qua bên này, sang nhà anh đi."

Tần Du nhìn theo ngón tay Phó Gia Thụ, thấy nơi đó mở một cái cửa, xi măng còn chưa khô hẳn, Phó thái thái thật thần tốc.

Tần Du theo anh ra cửa hông, Phó Gia Thụ quay đầu nhìn cô mấy lần. Tần Du bị anh nhìn thì khó hiểu: "Trên mặt tôi dính gì à?"

"Không." Phó Gia Thụ cười ngượng, nhìn về phía trước: "Tại em đẹp quá, anh sợ người khác không tin em nhìn trúng anh."

"Đồng chí Gia Thụ, anh là người nổi bật trong số phú nhị đại Thượng Hải này, là khối thịt béo khiến người thèm nhỏ dãi ba thước, anh nói thế không khỏi quá mức khiêm tốn, thành ra dối trá." Tần Du không chịu nổi người này.

DTV

Bị Tần Du hình dung như vậy, trong đầu Phó Gia Thụ chợt hình dung ra một miếng thịt ba chỉ gầy nạc đan xen: "Em có thể dùng hình ảnh khác để hình dung không? Nói anh là thịt béo thì anh càng tự ti, phải tự xem lại mình đấy!"

Tần Du không ngờ lại đả kích tới lòng tự tin của người trẻ tuổi, quay sang an ủi anh: "Tôi nói bậy thôi, anh là người trong mộng khuê phòng của hàng vạn, hàng nghìn cô gái."

Phó Gia Thụ khá hài lòng với câu trả lời này, anh mỉm cười, đang mừng thầm thì nghe Tần Du nói: "Người anh em, vừa rồi anh đi đường nào vào?"

Phó Gia Thụ thấy Tần Du chỉ về phía một tấm bảng gỗ, ghi: "Riêng Phó Gia Thụ không được đi bằng đường này".

Chỉ có mẹ ruột của anh, nữ sĩ Mục Di Liên mới có thể làm ra hành vi khiến người câm nín đến thế.

Phó Gia Thụ tức giận lên xe, Tần Du ngồi bên cạnh, thấy Phó Gia Thụ phụng phịu thì không thể nhịn cười nổi, chỉ nghe anh nói: "Cười đi! Cười đi! Cười dính cả son lên răng rồi."

Tần Du nghe anh nói vậy thì mở túi xách, lấy gương nhỏ ra soi, một hàng răng trắng tinh. Nhãi ranh này lừa cô à? Cô nghiêng đầu, trịnh trọng tuyên bố: "Phó Gia Thụ, tôi cùng lập trường với bác gái, sau này không cho phép anh đi cửa nhỏ. Hoặc là trèo tường, hoặc là đi cửa chính. Anh dám đi cửa nhỏ thì tôi thả Tiểu Hoàng cắn anh!"

Phó Gia Thụ: "?" Nói cho cùng thì nuôi Tiểu Hoàng vẫn là vì đề phòng anh!

Phó Gia Thụ và Tần Du đã bắt đầu lên đường, mà vũ hội của Niên gia còn chưa bắt đầu. Phó thái thái dẫn Phó Gia Ninh đi trước, độ tuổi này của Phó Gia Ninh cũng nên để ý mối rồi, mọi người biết của cải của nhà họ Phó, rất nhiều người muốn kết thân với bọn họ.

Xét thấy mỗi lần Phó thái thái đều có thể bới móc ra một đống vấn đề từ mấy thanh niên, sáng sớm hôm nay, trước khi ra cửa, Phó lão gia có dặn dò: "Em đừng chỉ chăm chăm nhìn con nhà mình tốt, đừng so ưu điểm của con mình với khuyết điểm con nhà người ta. Cứ thế thì em chẳng bao giờ tìm được con rể ưng ý đâu. Gia Ninh cũng còn nhỏ, chờ con bé học xong đại học lại nói cũng không muộn."

"Không muộn? Sao lại không muộn chứ? Chờ tốt nghiệp đại học đã hơn hai mươi tuổi rồi. Người tốt đều bị mọi người chọn hết."

Nói thì nói như vậy, nhưng bà nhìn đám cậu ấm lòe loẹt này thế nào cũng chướng mắt. Thôi thôi, con gái nhà mình còn nhỏ, chờ học đại học xong lại nói. Phó thái thái không ngừng băn khoăn qua lại giữa nhà ta có nữ sắp lớn với nhóc con nhà ta còn nhỏ.

Thế cho bà xem nhẹ mấy lời mà vài vị thái thái muốn nói cho bà nghe.

"Hồ thái thái, Nhị công tử ưu tú như vậy, Tứ tiểu thư cũng trổ mã tươi đẹp như hoa. Quan trọng nhất là có tài học. Cũng chỉ có dòng dõi thư hương như nhà các vị mới có thể nuôi ra con gái như thế." Niên thái thái hỏi Phó thái thái: "Phó thái thái, bà nói có phải hay không?"

Phó thái thái bị Niên thái thái nhắc nhở thì mới khôi phục tinh thần, mục đích của buổi vũ hội hôm nay chính là bọn họ muốn tác hợp hôn sự của con trai với tiểu thư Hồ Tứ trước mắt.

Trông ánh mắt của Niên thái thái ý tứ chính là bà ta khen ngợi Tứ tiểu thư nhà họ Hồ lâu như vậy không đủ, còn đợi Phó thái thái cùng khen mới chịu. Phó thái thái nhìn Tứ tiểu thư trước mắt, hôm nay Tứ tiểu thư đúng là dịu dàng thanh thoát, trông như đóa hoa lạc thạch trắng trên giàn hoa trong vườn vậy. Thật khó mà tưởng tượng một cô gái như thế lại có thể dùng ngòi bút làm vũ khí, dưới tình huống không có chứng cứ thực tế gì, nói Tiểu Du đến không ra gì như vậy. Bảo bà khen? Thôi cho xin đi!

Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên thấy Phó thái thái không thuận theo, sợ mẹ con nhà họ Hồ sượng mặt, đành phải phụ họa: "Đúng vậy! Tứ tiểu thư ngồi ở chỗ kia là có thể tản ra loại hương vị mà người xưa hình dung... chính là tiểu thư xuất thân thanh quý, kiểu người son phấn tục tằng chỉ biết điểm phấn tô son, dựa vào châu báu đầy người làm nổi bật sao có thể so sánh được?"

Phó Gia Ninh nghe vậy thì nhìn lại bản thân, trên tóc kẹp chiếc kẹp tóc kim cương trân châu, cổ đeo một chuỗi trân châu ba xuyến, tay cũng đeo vòng trân châu nạm kim cương, quan trọng nhất là tai đeo hoa tai trân châu Nam Dương, viên châu to bằng ngón tay cái, vừa to vừa sáng.

Loading...