Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:18
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Làm gì có chuyện ấy? Đi học chẳng phải rất hạnh phúc à? Kể cho em nghe, hồi trước anh..."

"Chắc tại tôi học không giỏi?" Tần Du chỉ có thể viện cớ.

"Không thể nào!" Phó Gia Thụ đương nhiên không tin, lượng tri thức của Tần Du còn hơn xa anh. Cô nói mình học không giỏi là dựa vào căn cứ nào?

May mà thế giới này còn có người thấy hoàn cảnh bi thảm của đám trẻ sẽ không cảm thấy chuyện này tồn tại là hợp lý, chỉ lo thân mình.

"Không nói những chuyện này vội, tôi thấy nhà máy Hải Đông có rất nhiều vấn đề, tôi muốn cho Tống Thư Ngạn vài kiến nghị, hy vọng người này có thể tiến hành cải thiện, tăng cường năng lực cạnh tranh với nhà máy sợi Nhật Bản."

Phó Gia Thụ ngồi một lát đã nằm bò ra bàn, nghe vậy ngồi phắt lên, kinh ngạc nói: "Em còn chẳng cho anh ý kiến quản lý gì cả, vậy mà lại đi giúp anh ấy?"

Chờ nói hết câu, bản thân Phó Gia Thụ mới phát hiện lời này rất có nghĩa khác. Ở chỗ Tần Du, anh và Tống Thư Ngạn có gì khác biệt à? Vì sao phải hy vọng Tần Du thân cận với mình hơn. Ít nhất, tính tới hiện tại thì Tống Thư Ngạn vẫn là chồng của cô.

Tần Du nghe ra giọng Phó Gia Thụ có nén giận, lườm anh một cái: "Anh có thể không phân rõ trong ngoài không hả? Chỗ của anh cần phải sản xuất được máy móc trước chứ không phải đề cao hiệu suất. Với cả tôi cũng cho anh ý kiến về loại máy móc rồi. Lại nói, anh còn cho tôi cổ phần của nhà máy Hưng Hoa, nhà máy Hưng Hoa cũng có một phần của tôi. Chuyện của nhà máy Hưng Hoa còn không phải chuyện của chính tôi à?"

Tim Phó Gia Thụ nở hoa: "Thế nên anh là người nhà, anh ấy là người ngoài hả?"

Ôi xùy! Sao anh còn nói bậy thế chứ? Cái gì gọi là người nhà chứ?

Cô ở chung với Phó Gia Thụ lâu rồi, lại hiểu biết gia đình đối phương, biết rõ người này thỉnh thoảng rất tùy tính, cũng mặc kệ anh. Cô nói: "So với Tống Thư Ngạn thì anh là bạn tôi, tôi là một trong những cổ đông của nhà máy Hưng Hoa, tất nhiên phải đầu nhập càng nhiều tinh lực vào chỗ của anh rồi. Nhưng khi chúng ta đối mặt với nhà máy sợi Nhật Bản thì Hải Đông chính là người một nhà. Tôi thấy vải Đông Doanh trên thị trường chiếm cứ phân đoạn thị trường cấp trung, bởi vì chất vải tốt và giá cả tương đối cao. Mà sản phẩm trong nước chỉ có thể chiếm phân đoạn cấp thấp nhất. Hải Đông là nhà máy sợi lớn trong nước, cũng là nhà máy sợi có năng lực đối đầu với nhà máy của Nhật Bản một phen. Người Nhật Bản vẫn luôn như hổ rình mồi chúng ta, mỗi đồng tiền họ kiếm được, sau này đều hóa thành viên đạn tấn công chúng ta. Giúp Hải Đông chẳng phải chính là giúp đỡ chính mình đấy sao?"

Tần Du nói như vậy, Phó Gia Thụ mới nhận ra bản thân không có cái nhìn đại cục, thật sự xấu hổ ra mặt. Anh lại hỏi: "Em cảm thấy người Nhật Bản sẽ đánh chúng ta à?"

"Chúng ta suy nhược lại bần cùng, còn có được lãnh thổ rộng lớn dồi dào, Anh quốc thông qua thực dân hoành hành thế giới, Nhật Bản đã thực dân bán đảo Triều Tiên bao lâu rồi? Một chính phủ quốc gia lâm thời chỉ có thể thiết lập tại Thượng Hải, anh không biết à? Chẳng lẽ người Nhật Bản chỉ cần một bán đảo Triều Tiên thôi?"

Nhắc tới đề tài trầm trọng này, Phó Gia Thụ thân là một du học sinh, gặp qua chênh lệch giữa người trong nước và người nước ngoài, ôm bất đắc dĩ thật sâu: "Em nói đúng."

Tần Du lại chợt nhớ đến một chuyện, vỗ mạnh đùi nói: "Đúng rồi! Văn đàn Hồ Tứ đăng bài có đối thủ không?"

Đời trước, cô nhớ rõ báo chí văn nhân thời dân quốc đều sẽ tranh tới cãi lui lẫn nhau, tựa như Weibo vậy.

"Không biết, em muốn làm gì?"

"Một trong những nguyên nhân tôi tiến hành cải tiến cho Tống Thư Ngạn chẳng phải chính là cải thiện hoàn cảnh cho lao động trẻ em đấy à? Đây không phải vấn đề xã hội sao? Tôi mời đối thủ của Hồ Tứ tham dự, tiến hành theo dõi đưa tin, đối phương chắc chắn nguyện ý viết bài báo nói sự thật! Một người quan hệ không tốt với Hồ Tứ, nếu biết Hồ Tứ tiểu thư đổ vấy phân lên đầu tôi thì liệu có nỗ lực đính chính cho tôi không? Để bọn họ dùng ngòi bút đánh nhau, khi ấy sẽ thu hút sự chú ý, khiến vấn nạn lao động trẻ em bại lộ dưới ánh mặt trời. Biết đâu chừng đây chính là một cơ hội giải quyết vấn đề?"

Phó Gia Thụ gật đầu: "Anh đi hỏi thăm xem, dù không có người như vậy, anh cũng sẽ tìm phóng viên của 'Đại Công báo'."

"Được. Vậy làm phiền anh!"

"Giữa hai ta còn cần khách sáo vậy à? Muộn rồi, anh về đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-129.html.]

"Vâng!"

Tần Du đưa Phó Gia Thụ tới dưới tầng, theo anh tới góc tường: "Thật sự không cần mở cửa ra à?"

"Không cần, thế này là được rồi, những người khác đi cửa chính là được. Anh đi đây." Phó Gia Thụ nói xong đã nhảy lên đầu tường, định bay sang bên kia.

Tần Du nghe thấy cách vách có giọng nói vang lên: "Phó Gia Thụ, con đúng là tấm gương hiếu thảo của người Hoa. Con để cho mẹ vòng tới vòng lui thì con vui lắm đúng không?"

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Người nào đó phát ra âm thanh kinh ngạc.

"Mẹ không ở đây thì sao biết được con trai mình nuôi hơn hai mươi năm lại hiếu thảo như thế?" Phó thái thái cao giọng hỏi: "Tiểu Du, nếu cháu không có ý kiến thì bác mở cửa sau ra nhé, bác tới trồng hoa cỏ cũng tiện hơn."

"Vâng! Bác cứ mở đi ạ!" Tần Du lập tức đồng ý, đang định xoay người quay về.

"Tiểu Du, cháu có cần giúp việc chải đầu không? Mai bác gọi một giúp việc rất khéo tay, cháu có cần không?"

Giúp việc vấn tóc trên tàu ngày đó khiến Tần Du khắc sâu ấn tượng, cô lập tức đáp: "Có ạ!"

"Năm giờ chiều mai nhé? Được không?"

"Vâng được, bác cứ bố trí đi ạ! Mai cháu sẽ về sớm một chút." Tần Du và Phó thái thái cách không nói chuyện.

Sau khi nói chuyện với hai mẹ con họ Phó, Tần Du thấy Tiểu Hoàng lông xù xù, bước chân ngắn chạy đến, Tiểu Cường chạy theo phía sau. Cô chợt cảm thấy áp lực buổi chiều đã giảm một nửa.

Ông trời cho cô tới nơi đây đã là chuyện không thể thay đổi, chỉ có thể sống sót thật tốt trong thế đạo này. Hơn nữa, cô cần dùng năng lực của bản thân tiến hành một ít thay đổi, giúp đỡ thêm vài người, như vậy cũng tốt.

Sáng hôm sau, Tần Du lên xe của Phó lão gia, Phó lão gia còn mang theo một tổng giám đốc quản lý ngân hàng tư nhân dưới trướng mình. Chẳng qua ông vẫn gọi vị này là "ông chủ Khương".

Tần Du ngồi trên ghế phó lái, nghe ông chủ Khương nói: "Ông chủ, ông cần gì phải ra tiền xuất lực cho Delta như vậy? Với tình huống của Delta bây giờ, chưa chắc có thể vượt qua giai đoạn quyết định này. Nếu nó không thể vượt qua, vậy số tài chính chúng ta bỏ ra đều như ném đá xuống nước!"

DTV

"Trung Tốn! Chúng ta cần giúp đỡ Delta vượt qua giai đoạn mấu chốt này. Lần này vừa may Tiểu Du có quen đối phương, nếu không thì tôi còn định tìm thời cơ tâm sự với Kaufman."

"Thật sao? Ông chủ, sao chúng ta phải giúp một quỷ Tây dương?"

Phó lão gia vuốt râu: "Trung Tốn, nhà chúng ta bị nhà họ Hồ nhìn chằm chằm. Hoặc nên nói là bị nhà họ Thẩm đứng sau nhà họ Hồ như hổ rình mồi, bọn họ muốn biến chúng ta thành bó tiền của bọn họ."

"Ông chủ và Trần tiên sinh của ngân hàng trung ương không phải bạn tốt đấy sao? Trước đó Trần tiên sinh còn đề cử ông chủ đảm nhiệm chủ tịch ngân hàng giao thông, đó là ngài không muốn đi. Chẳng lẽ còn lo lắng Hồ Thụy tìm chúng ta phiền toái?"

Phó lão gia lắc đầu: "Tại sao không tiếp tục sử dụng ngân hàng Trung Quốc lâu đời mà phải lần nữa thiết lập ngân hàng trung ương. Đó là vì nội bộ ngân hàng Trung Quốc đã loạn cả lên, rắc rối phức tạp. Thế nên cấp trên trực tiếp thu hồi quyền hạn. thành lập ngân hàng trung ương. Nhưng thân là ngân hàng lớn nhất, muốn thu thập toàn bộ quyền hạn của bọn họ để thành lập ngân hàng trung ương mới cũng rất khó khăn. Chờ bọn họ từ rối loạn đến bình ổn cần một thời gian. Tạm thời không cần làm phiền Trần tiên sinh."

Phó lão gia dựa vào lưng ghế, hơi thở dài: "Còn nữa, cuối cùng ta vẫn cảm giác giông tố sắp tới. Trước kia chúng ta nửa thuê nửa bán. May là bây giờ Tiểu Du đề ra phương hướng bán trước cho Gia Thụ và lão Du, nhân lúc giá nhà cao như vậy, chúng ta bán ra trước. Thời buổi này cầm tiền trong tay là yên tâm nhất."

Loading...