Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:02
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Tố Phân cho cô nhìn, một miếng thịt nạc to chừng một nắm tay, mười quả trứng gà, một quả bầu, một nắm rau chân vịt, một ít giá đỗ, hai quả dưa chuột, một miếng đậu phụ lớn, một con cá diếc, một nhánh gừng và một nắm hành.
"Hôm qua, tiểu thư có nói buổi sáng phải có chút mì viên, trứng gà, rau xanh. Mẹ chồng tôi đã chuẩn bị xong mì viên rồi, tôi sẽ đi nấu cơm ngay, rất nhanh thôi."
"Đi đi."
Tần Du cất dây thừng vào trong ngăn kéo, bà Ngô vừa khéo xách nước nóng ra ngoài: "Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong."
Cô đi lên lầu, bảo bà ấy đổ nước nửa thùng nước vào bồn rửa mặt. Tần Du dùng khăn tắm lau người, thay một chiếc váy sơ mi thắt eo, đi tất rồi xuống lầu.
Cô nghe thấy tiếng kêu than của Phó thái thái, vội vàng đi giày cao gót ra ngoài.
Bà ấy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thấy cây xương rồng bị giày xéo không còn hình dáng gì, lửa giận trong lòng từ từ bùng cháy, cha đã làm người ta không yên tâm rồi, con trai còn hơn thế nữa. Cửa lớn thì không đi, lại đi trèo tường.
"Cháu nói xem, nó đã sắp hai mươi ba rồi, nếu là người ta đã kết hôn từ lâu, mấy ông bà cụ như chúng ta đã được bế cháu rồi ấy chứ. Nào giống trẻ con như thế này? Bác chăm chậu xương rồng này bao năm rồi mới được bằng từng này."
Tần Du nhìn sắc mặt Phó thái thái, đây rõ ràng là trạng thái sắp cầm chổi lông gà. Cô lại lo lắng thay Phó Gia Thụ lần nữa, Văn Tú vội vã chạy từ cổng vào: "Phu nhân, Nhị thiếu gia chạy rồi."
"Chạy? Chạy đi đâu?" Lần này tới Phó thái thái xù lông.
"Cậu ấy không nói gì, lái xe ra ngoài rồi."
Mặt Phó thái thái lạnh như ngày đông giá rét, Tần Du cho rằng chổi lông gà quá nhỏ, xem ra phải dùng gậy đánh. Thế này có khả năng sẽ bị đánh gãy chân.
"Bác gái, đêm qua anh Phó bị ngốc nên mới làm vậy, anh ấy bị gai xương rồng đ.â.m cũng tội nghiệp lắm rồi. Bác đừng nóng giận..." Tần Du an ủi Phó thái thái, hy vọng có thể làm giảm lửa giận của bà ấy. Dù sao đây cũng là con trai ruột, con bị gai đ.â.m đau, chắc hẳn Phó thái thái cũng đau lòng?
"Tiểu Du à, cháu đừng có nói đỡ cho nó. Hai người bọn họ giống hệt nhau, kiếp trước đều là tê giác đầu thai, da dày tới mức không tưởng được."
Phó thái thái tiếp tục thương xót cây xương rồng của mình.
Lúc Tần Du không biết tiếp theo nên nói thế nào mới giúp được Phó Gia Thụ thì thấy anh chạy từ phía trước tới. Phó thái thái thấy con trai chạy tới, tức không để đâu cho hết, đang định mở miệng mắng Phó Gia Thụ thì thấy anh giơ hộp cơm bằng nhôm trong tay lên: "Mẹ, mau về nhà ăn há cảo, nguội sẽ không ngon nữa."
Phó Gia Thụ đi tới trước mặt Tần Du, nhét hộp cơm vào tay cô: "Mẹ anh thích nhất là há cảo Trương Ký, anh cũng mang về cho em một phần đấy."
Sau khi nhét hộp cơm cho Tần Du, anh đẩy mẹ mình: "Mẹ, chúng ta về nhà ăn há cảo đi, con còn mua tào phớ mặn cho mẹ nữa đấy. Đợi cha thức dậy mà biết lại mắng chúng ta ăn đồ lề đường."
"Ông ấy dám!"
"Chắc chắn cha không dám, chúng ta về nhà ăn cho ông ấy nhìn." Phó Gia Thụ đi theo sau mẹ mình, còn quay đầu trừng mắt với Tần Du.
Được thôi! Cô biết mình lại lo lắng vớ vẩn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-123.html.]
Được, ăn há cảo phải nhân lúc còn nóng. Tần Du mở hộp cơm ra, bên trong đựng đầy há cảo.
Cô đi lên tầng hai, trên bàn ăn đã có một bát mì viên lớn, nhìn mười cái há cảo trong hộp cơm, Tần Du cầm hũ dấm trên bàn ăn lên đổ vào, nghĩ một mình ăn cũng không hết. Cô cầm há cảo xuống nhà thì thấy bốn người kia đang ngồi ăn sáng ở bên cạnh bàn trong bếp.
Hoa Tố Phân thấy Tần Du tiến vào thì lập tức đứng lên: "Tiểu thư, không đủ ăn à?"
"Không phải, cho tôi cái đĩa." Tần Du cúi đầu thấy đồ ăn sáng nhà họ cũng là mì viên, nhưng trong bát mì của cô còn có trứng gà, bọn họ thì chỉ có rau xanh và mì viên.
Hoa Tố Phân lấy một cái đĩa trong tủ bát ra đưa cho Tần Du, cô cầm đũa gắp bốn cái há cảo cho vào trong đó, đưa chỗ còn lại và cả hộp cơm cho cô ấy: "Tôi không ăn hết chỗ há cảo này, bốn người ăn đi. Lát nữa nhớ rửa sạch hộp cơm trả lại cho nhà sát vách."
"Tiểu thư, cái này?"
"Ăn sáng xong đi rồi lên lầu tìm tôi."
Tần Du bưng đĩa lên tầng hai, ăn há cảo mà Phó Gia Thụ mua để chuộc tội, vỏ mỏng lại nhiều nước, há cảo kết hợp với mì viên đúng là vừa khéo.
Cô ăn tới chiếc há cảo thứ hai thì Hoa Tố Phân đi tới, Tần Du ngẩng đầu lên hỏi: "Ăn sáng xong rồi hả?"
"Tôi ăn xong rồi."
"Đồ ăn của tôi thanh đạm nhưng tôi cũng không yêu cầu mọi người phải ăn theo tôi. Bởi vì tôi thường xuyên phải đi xã giao ở bên ngoài, được nếm nhiều thứ nên hôm qua tôi mới dặn cô là làm đồ ăn ít dầu muối và đường. Nếu hôm nay không có há cảo, đồ ăn của mấy người chỉ có mì viên và rau chân vịt? Ngay cả trứng gà cũng không cho vào?" Tần Du ăn xong bữa sáng, cầm khăn lau miệng và nhìn Hoa Tố Phân.
"Tiểu thư, thế này đã tốt hơn so với ở nhà gấp trăm lần rồi. Ở đó nào có mì trắng mà ăn, toàn là cám gạo và rau xanh." Hoa Tố Phân cúi đầu: "Hai đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn cũng nhiều..."
"Cô cũng biết mà, chúng đang tuổi ăn tuổi lớn nên phải đủ dinh dưỡng. Sáng nào mỗi người cũng phải ăn một quả trứng gà, không cần đơn giản hơn đồ của tôi. Trưa tôi không có ở nhà, bốn người cứ làm một món mặn hai món chay. Tối nay tôi phải đi xã giao nên không về nhà ăn cơm. Mấy người nấu cá với thịt ăn đi. Sau này, nếu tới sáu rưỡi tối mà tôi còn chưa về nhà thì mọi người cứ ăn hết cả phần của tôi đi. Nếu tôi không đi ăn ở ngoài, đợi tôi về nấu cho tôi bát mì trứng là được."
"Tiểu thư... Cái này..."
Vương Lưu thị từng dặn Hoa Tố Phân, người làm được ăn đồ thừa cho chủ là đã tốt lắm rồi. Nhìn món mặn trên bàn không được thấy mà thèm, ngẫm lại ở nhà còn chẳng có cơm mà ăn, sắp c.h.ế.t đói đến nơi, không được để chủ ghét bỏ. Bây giờ, tiểu thư còn bảo cả nhà họ được ăn món mặn?
"Dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, làm cho sạch sẽ là tôi sẽ hài lòng."
Trong hốc mắt Hoa Tố Phân nóng lên, có ngàn lời muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra được, cô ấy đáp lại bằng giọng nghẹn ngào: "Vâng!"
Đợi Tần Du ăn sáng xong, Hoa Tố Phân tiễn cô ra khỏi cổng, nhìn tiểu thư leo lên xe kéo.
Khoáng tám giờ, một người làm khoảng bốn mươi tuổi ở sát vách tới dạy bốn người nhà họ quét tước nhà cửa thế nào. Hai giờ chiều có người dẫn Hoa Tố Phân đi chọn mua một ít kim khâu và những vật dụng vụn vặt thường ngày.
Đợi lúc bọn họ trở về, Văn Tú tới nói cho cô ấy biết một số lễ tiết cơ bản. Dù sao Vương Lưu thị cũng là một người môi giới giúp việc nên biết làm thế nào, nhưng chưa chắc đã nói rõ được những điểm cần chú ý khi ở nhà giàu.
DTV
Tố Phân cũng nhân cơ hội này hỏi Văn Tú xem sáng nay tiểu thư nói vậy là có ý gì.
Nghe cô ấy nói như vậy, Văn Tú cười đáp: "Tần tiểu thư nói vậy là thật lòng muốn cho các người ăn no, chỉ cần các cô đừng ăn uống và dùng đồ quá tự tiện thì cô ấy sẽ không nói gì. Quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đừng nói bậy, lúc cô ấy về tới nhà thì canh nóng, nước nóng phải sẵn sàng. Cô đừng suy nghĩ nhiều quá. Nói chung Tần tiểu thư tốt với các cô, trong lòng cô biết là được rồi. Không làm được việc ấy à! Người ta sẽ đuổi cô đi, ai mà chẳng muốn tới gia đình vừa ít người, chủ nhà vừa hào phóng như cô ấy? Hơn nữa, nếu cô làm tốt, có khi còn mở ra được một con đường tốt cho bọn nhỏ. Con trai tôi tốt nghiệp đại học Hỗ Giang, bây giờ đang làm việc cho ông chủ ở ngân hàng tư nhân. Năm nay đã bàn xong việc cưới xin rồi, cô gái kia là học sinh trung học, cha là giáo viên trung học..."