Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:49:57
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai anh em vào nhà ăn, đôi vợ chồng già đã ngồi xuống, Phó Gia Thụ thấy trên bàn phía hai anh em nhà họ như cũ toàn là hải sản, mà trước mặt ba ba của anh thì tất cả đều là thịt, anh cười: "Mẹ, con đã nói với Tần Du rồi. Em ấy sẽ tham gia vũ hội cùng con."
Phó thái thái nghiêng đầu: "Con nói với mẹ cái này làm gì?"
Phó lão gia đứng lên, đổi đĩa tôm cua tới trước mặt mình: "Con trai nói cho bà biết, mọi chuyện đã được giải quyết, bà ngừng nghỉ được rồi."
Trên khuôn mặt ôn nhu thường ngày của Phó thái thái hiện lên vẻ hung hãn: "Ai nói? Vũ hội còn chưa kết thúc mà! Đều là do cái đồ già quắt nhà ông, bán con trai cầu vinh!"
Bây giờ Phó lão gia làm gì còn quan tâm tới bà già nhà mình nói gì, ăn tôm quan trọng hơn, muốn mạng đó là, phu nhân nổi giận, ông ấy không dám ra ngoài ăn cơm, mỗi ngày được bà ấy đút thịt, ông ấy ăn nhiều tới mức sắp phát bệnh thần kinh rồi.
Phó thái thái nhìn đức hạnh của ông già nhà mình, trông có khác nào bà ấy ngược đãi ông không, nằm hờ nắm tay đ.ấ.m vào người ông.
Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh vùi đầu ăn cơm, ăn xong, Phó Gia Ninh lên lầu, Phó Gia Thụ đi ra phía ngoài cửa.
"Gia Thụ, trời tối còn đi đâu đấy?" Mẹ anh hỏi anh.
"Con đi dạo trong vườn một lát, để tiêu cơm." Phó Gia Thụ đi vào phòng khách cầm lấy tờ báo trên bàn.
"Con ra vườn, cầm báo làm gì?" Mẹ anh hỏi tới cùng.
"Bắt muỗi." Phó Gia Thụ vội vàng đi ra ngoài, sợ mẹ anh truy xét tiếp, tra khảo anh mùa này thì làm gì có muỗi.
Phó Gia Thụ ra cửa, nhìn ngôi nhà nhỏ cách vách đã thắp sáng ngọn đèn dầu, đi đến cửa sau, mới phát hiện đã xây tường bịt kín, đúng rồi! Đây là điều mà anh đã nhắc nhở mẹ đấy! Bán đi, thì phải phân chia rõ ràng, miễn cho trong lòng người ta có ý khác.
DTV
Không biết là đầu óc bị cửa kẹp, hay là do đi vòng thì quá xa, tóm lại là Phó Gia Thụ không định đi bằng cửa chính, anh nhảy lên đầu tường, nghiêng người, nhảy xuống, bị một thứ gì đó ngoạm vào chân, giống hệt một cây kim lớn xiên vào trong da thịt anh, làm anh đau đớn kêu lên: "Ối..."
Tần Du ăn mì vằn thắn xong mới về nhà, hai đứa trẻ đi đun nước tắm, đôi mẹ chồng nàng dâu thì đang may chăn cho cô. Tần Du xuống dưới lầu sắp xếp lại những thứ nhà họ Phó đưa tới thì nghe có tiếng gọi. Cô cách gần nhất nên vội chạy ra ngoài thì thấy Phó Gia Thụ đang ngồi xổm ở góc tường phía đông thông với nhà họ Phó.
Tần Du chạy tới, sáng nay Phó thái thái cho người chuyển một chậu xương rồng tới, nó cao cỡ nửa người, nói xương rồng có gai có thể trấn tà, phải để một chậu ở nơi có âm khí trong nhà. Cô chẳng biết nó có trừ tà được không nhưng lúc này những cái gai kia... Haiz...
Tần Du hỏi: "Anh đây là?"
Đau một chút chẳng sao cả, quan trọng là bị người mình thích nhìn thấy bản thân trong thời khắc thảm hại như thế này. Phó Gia Thụ hận mình vì sao lại lười biếng, đường lớn không đi lại đi trèo tường, anh cứng miệng nói: "Anh không sao."
"Đi vào trong trước rồi nói."
Phó Gia Thụ thấy Tần Du cố nín cười thì vội bào chữa cho mình: "Hóa ra đây là con đường nhỏ rải đá, có cửa mà anh quên mất, anh..."
Trong lòng Phó Gia Thụ có một nghìn lý do, càng chữa càng lộ ra vẻ kỳ lạ, cuối cùng dùng câu đơn giản nhất để giải thích: "Anh lười!"
"Ừ."
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Du thấy anh còn không quên nhặt một tờ báo dưới đất lên: "Đây là cái gì?"
"Vào trong rồi em tự xem đi."
Tần Du và Phó Gia Thụ cùng bước lên cầu thang lộ thiên, đi vào phòng khách ở tầng hai. Trên quần của anh có rất nhiều gai xương rồng đ.â.m vào, chúng đung đưa theo ống quần đ.â.m vào bắp chân rất đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-121.html.]
Cô thấy anh nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
"Đi vào trong đã rồi nói sau."
Tiến vào phòng khách, Phó Gia Thụ đưa tờ báo cho Tần Du, đặt m.ô.n.g ngồi trên ghế sofa ba chỗ, nâng chân lên rồi cúi đầu cẩn thận tìm gai xương rồng đ.â.m trên ống quần.
Cô nhìn tờ báo đã bị bóp nhăn nhúm, nghe Phó Gia Thụ hỏi: "Em muốn nói gì với anh?"
"Còn có thể là gì nữa? Chẳng phải chuyện bữa tiệc trên báo nói tới thì còn có thể là gì nữa."
Tần Du buông tờ báo xuống: "Lúc xem đua ngựa, tôi gặp Nhị công tử của nhà họ Hồ và vợ của anh ta."
Phó Gia Thụ ngừng việc nhổ gai, ngẩng đầu nhìn cô.
"Chẳng phải anh muốn đi xem mắt ư? Tôi đã thêm chút nhiệt."
"Thêm nhiệt gì?"
"Làm vũ hội nóng thêm, nếu anh còn có ý định cưới Tứ tiểu thư nhà họ Hồ, chúng ta vẫn còn cơ hội dừng lại. Nhưng một khi đi rồi thì không ngăn lại được nữa đâu." Tần Du nhắc nhở anh.
"Sao có thể có chuyện đó được? Anh nhất định sẽ không cưới cô ta." Phó Gia Thụ không ngẩng đầu mà tiếp tục chăm chú nhổ gai.
Tần Du ngồi trên ghế sofa nhỏ: "Hôm nay, Tống Thư Ngạn đã chỉ tay lên trời thề rằng dù vợ cả có năng lực, anh ta cũng nhất định không quay đầu. Anh nghĩ xem nếu Tống Thư Ngạn biết tôi là vợ cả của anh ta, có khi nào tự đập tím đùi không? Thế nên dù có nói cũng đừng có nói quá vẹn toàn, không chừng sau khi anh và vị Tứ tiểu thư kia tiếp xúc với nhau, anh sẽ chung tình tới mức không phải cô ấy sẽ không cưới."
Một cái gai đ.â.m vào ngón tay Phó Gia Thụ, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lườm cô: "Có bệnh."
Hai mẹ con Tố Phân đi từ trên tầng xuống, cô ấy nói: "Tiểu thư, đã dọn xong giường rồi ạ."
"Được rồi, hai người xuống dưới đi."
"Vâng."
Đợi hai mẹ con họ đi khỏi, Phó Gia Thụ hỏi cô: "Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Em kể chi tiết cho anh nghe xem nào."
"Cũng không có gì, chỉ là..." Tần Du kể cho Phó Gia Thụ nghe chuyện gặp vợ chồng nhà họ Hồ và những gì vị Hồ thái thái kia nói. Cô buồn bực: "Trước đó, tôi và Hồ thái thái không hề quen biết, thái độ này của bà ta khiến em thấy rất khó hiểu."
Phó Gia Thụ vân vê ống quần của mình, sau khi xác nhận bên trên không còn gai mới nói: "Thẩm Bảo Phượng rất thanh cao, hơn nữa bà ta là con gái ruột của Thẩm thái thái, rất xem thường các vị di thái thái, cũng coi thường những anh chị em do những người này sinh ra. Nhưng sự thanh cao của bà ta rất giả dối, Thẩm Bảo Phượng cũng góp công trong việc ép vợ cả chết."
Tần Du thấy Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn đều là người trẻ tuổi, nhưng khi nói chuyện phiếm với anh, dù là lần đầu tiên gặp mặt cũng rất nhẹ nhàng, còn nói chuyện với tên kia thì rất phiền.
Tần Du nói với anh về diễn biến tiếp theo của câu chuyện: "Cho nên khi Thẩm Bảo Phượng nói như vậy, tôi đã nói với bà ta rằng mình không thể nào qua lại với cả anh và Tống Thư Ngạn được. Tống Thư Ngạn lập tức tiếp lời bảo rằng tôi và anh chỉ có quan hệ công việc, loại trừ anh rồi thì không thể gọi là qua lại. Tôi cũng giải thích với bà ta rằng mình sẽ không thích người có vợ nên loại luôn Tống Thư Ngạn."
"Ha ha ha!" Phó Gia Thụ vui vẻ cười to: "Lúc em nói câu này, vẻ mặt của anh Thư Ngạn thế nào?"
"Thần kinh, để ý tới anh ta làm cái gì? Nhưng biểu cảm của Hồ thái thái rất đa dạng, có lẽ đã đ.â.m trúng tim đen của bà ta." Tần Du nhìn Phó Gia Thụ cười ngặt nghẽo: "Tôi phát hiện biểu cảm của anh cũng rất phong phú, cười trên nỗi đau của người khác tới mức này. Đúng là anh em tốt của nhau mà."
Phó Gia Thụ nghe Tần Du nói vậy muốn ngừng cười, nhưng cố gắng mấy lần vẫn thất bại: "Không nhịn được, xin lỗi, xin lỗi!"
Chỉ là lúc anh nhổ gai ra vừa cười vừa nhíu mày, làm cô không khỏi bật cười: "Sau trận đấu, anh ta có hẹn tôi đi uống cà phê."