Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:49:52
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du không biết vì sao anh ấy còn có thể nghĩ như vậy, cô cạn lời luôn.
Tống Thư Ngạn thấy Tần Du cười không rõ vì sao, nói: "Vừa rồi em cũng nghe rồi đó, Phó Gia Thụ phải đi xem mắt với cô Hồ Tứ tiểu thư."
"Vậy nên?"
Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, Tần Du bưng cà phê lên uống.
"Nhà họ Phó và nhà họ Hồ giúp đỡ lẫn nhau, nhà họ Phó không thể nào từ bỏ cơ hội tốt như vậy được. Tất nhiên Phó Gia Thụ sẽ liên hôn với Hồ tứ tiểu thư. Nhà họ Phó không thể nào không cho nhà họ Hồ mặt mũi được. Mặc dù Phó Gia Thụ và em có ở bên nhau, em cũng chỉ là một nàng thiếp không thể gặp mặt người ngoài." Tống Thư Ngạn cực kỳ nghiêm túc nhìn Tần Du: "Mà tôi, thì hoàn toàn khác. Em và tôi ở bên nhau, tuy rằng tạm thời tôi không có cách nào ly hôn với cô ấy, nhưng mà, tôi có thể đảm bảo, trong mắt mọi người, em chính là vợ của Tống Thư Ngạn tôi."
Tần Du kìm nén xúc động muốn hất ly cà phê vào người anh ấy: "Tống tiên sinh, có thể thật lòng trả lời tôi một câu hỏi không?"
Đôi mắt của cô sáng như sao trời, Tống Thư Ngạn: "Chắc chắn sẽ thành thật khai báo."
"Nghe nói anh và vợ anh không hề có chút cảm tình nào, cho nên sự tồn tại của cô ấy không là trở ngại cho việc anh theo đuổi tôi. Thử đổi vị trí để tự hỏi, nếu giờ phút này cô ấy và một người đàn ông khác dây dưa không rõ, anh có thể thản nhiên như thế được không? Trong tương lai cô ấy sẽ tìm một người đàn ông thích cô ấy để sống chung, thậm chí sinh ra đứa con không có chút dính líu gì tới anh, anh có thể chấp nhận được không?"
"Vấn đề này của em cũng quá vớ vẩn, Tần tiểu thư, đàn ông và đàn bà là khác nhau..."
Tần Du nhịn không được cười nhạo, cắt ngang lời anh ấy nói: "Thay vì nói tới sự khác nhau giữa đàn ông với đàn bà, chi bằng nói tới chuyện Tống tiên sinh ngài có gì khác với phụ thân của ngài, một đại gia trưởng mang đậm tư tưởng phong kiến. Ngài cần gì phải quảng cáo rùm beng rằng mình là người có tư tưởng khai sáng đâu nhỉ? Bản thân không muốn, thì đừng đẩy cho người khác."
Tống Thư Ngạn khó xử nói: "Không phải, nếu cô ấy có bản lĩnh như em, đương nhiên tôi sẽ cổ vũ cho cô ấy ly hôn, để cô ấy tự mình gây dựng sự nghiệp. Nhưng, cô ấy chỉ là một người con gái ở nông thôn Hồ Châu, chỉ đọc sách được hai năm. Những gì cô ấy học được là làm thế nào để trở thành một người vợ tốt, một thiếu phu nhân của một gia tộc, cô ấy không có bản lĩnh gì khác. Nếu em bảo tôi đuổi cô ấy ra ngoài, tôi sợ cô ấy sẽ không có cách nào sinh tồn ở trong xã hội này."
Tần Du không biết vì sao anh ấy lại nghĩ như vậy? Cô hỏi tiếp: "Nếu cô ấy có năng lực sinh hoạt ở trong xã hội này thì sao? Nếu cô ấy giống Trần Lục tiểu thư thì sao? Anh sẽ quay đầu lại chứ?"
"Tuy rằng khả năng này gần như bằng không. Nhưng tôi có thể cam đoan với em, nếu cô ấy thật sự có năng lực, tôi cũng không thể nào quay đầu lại." Tống Thư Ngạn thề son sắt: "Như vậy chỉ càng làm cho tôi có thể yên tâm ly hôn với cô ấy mà thôi."
"Chỉ mong anh nói được làm được." Tần Du giơ tay: "Tính tiền."
"Để tôi."
Tần Du đưa tiền luôn: "Một chút tiền trinh mà thôi."
"Tôi đưa em về."
"Không cần, tôi gọi xe kéo là được rồi. Anh không tiện đường."
Bị Tần Du từ chối thêm lần nữa, Tống Thư Ngạn cũng không thể không biết xấu hổ kiên trì, đi về phía cửa quán cà phê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-119.html.]
Hai người rời khỏi quán cà phê, Tần Du ngồi lên xe kéo.
Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du đã đi xa, cảm thấy bản thân bị ma điên nhập rồi, vì sao lại thích một cô gái có tính cách quật cường như vậy chứ? Cố tình cô càng như vậy, bản thân lại càng cẩn thận, lo được lo mất. ...
DTV
Xe kéo chở Tần Du về nhà, vừa mới xuống xe, cô đã thấy một nhà bốn người đứng ở cửa, Tần Du xuống xe, Hoa Tố Phân đi lên trước, đưa tờ giấy trong tay cho cô: "Tiểu thư, đã có kết quả kiểm tra báo cáo rồi."
Tần Du lật xem báo cáo, bên trên viết bằng tiếng Anh, hạng mục kiểm tra ở thời đại này không nhiều lắm, cũng không có cách xét nghiệm m.á.u những căn bệnh truyền nhiễm, bây giờ tất cả những người trước mặt đều đủ tư cách, chỉ có điều đang bị suy dinh dưỡng.
"Đi thôi! Vào trong nhà!" Tần Du mở cổng ra, dẫn một nhà bốn người vào sân.
Tần Du đưa họ tới tầng cuối cùng, tầng dưới cùng có một căn phòng sinh hoạt rộng bằng phòng khách, bên trong đặt bàn bi-a, bên cạnh có một căn quay về hướng nam, các cửa sổ phòng ở phía nam và phía đông đều được mở ra, trong phòng này, có đặt hai cái giường dựa vào tường phía tây, còn có thêm một bộ tủ, nhìn qua có vẻ là chiếc tủ cũ mà chủ nhà từng dùng còn dư lại.
Căn phòng cho người hầu thế này là tốt lắm rồi, nhà cũ của nhà họ Tống an bài phòng ở của người hầu nằm ở cuối biệt thự, đó là kiểu nhà trệt thấp bé, ánh sáng không thể so sánh được với căn phòng này, nhưng vì đều là phòng của người hầu, bên trong chỉ được quét tước qua loa, có không ít tro bụi.
"Về sau mọi người cứ ở đây. Đặt đồ vật trên tay xuống hết đi. Tôi đi thay quần áo, rồi đưa mọi người đi quanh một vòng."
Một nhà bốn người đặt đồ vật xuống phòng, Tần Du đổi một bộ áo cạp váy xong, nhìn họ từ trên xuống dưới, cô nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn bốn giờ: "Đi thôi! Chúng ta ra ngoài mua đệm chăn và đồ dùng hàng ngày cho mọi người."
Từ trong nhà đi ra ngoài khoảng hơn mười phút là đến đường Hà Phi, đường Hà Phi chính là đường Hoài Hải sau khi đã đổi tên, nếu nói đường Nam Kinh là nơi phồn hoa nhất cho cộng đồng người di cư từ Anh-Mỹ, thì đường Hà Phi chính là trung tâm thương nghiệp của người di cư từ Pháp, trên đường có xe điện chạy tấp nập, vang lên từng tiếng "đinh đinh đinh", ngoài các cửa hàng cao cấp của nước Nga và nước Pháp thì ở đây cũng có các cửa hàng do thương nhân người bản địa mở ra.
Vào một cửa hàng quần áo, ông chủ cửa hàng này thấy một tiểu thư ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, dẫn theo bốn người nhà quê ăn mặc rách nát, nhất thời không rõ đây là tình huống gì, đồ cho vị tiểu thư kia mặc? Bọn họ không có. Đồ cho mấy người nhà quê này mặc? Cũng mặc không nổi a.
"Ông chủ, chọn cho bọn họ mỗi người một bộ quần áo vừa người. Chọn vải dệt bình thường, hai người lớn thì chọn quần áo màu xanh." Tần Du nghiêng đầu nhìn hai chị em nhỏ nhỏ gầy gầy: "Hai đứa nhỏ, thì để họ tự mình chọn, nhớ chọn màu sắc tươi sáng một chút."
"Tiểu thư, không cần. Tự tôi biết làm." Hoa Tố Phân đi tới nói với Tần Du.
"Tôi biết." Tần Du nghiêng đầu: "Chờ lát nữa sẽ đi tới tiệm vài, mua ít vải dệt, quần áo mùa hè thì hai mẹ chồng nàng dâu các cô tự làm là được."
Nghe Tần Du nói vậy, ông chủ cửa hàng vui mừng không rõ trời đất, đây được xem như một món mua bán lớn, biết là người hầu, tất nhiên không thể chọn cho đồ quá tốt, chỉ chọn nguyên liệu phổ phổ thông thông: "Tiểu thư, cô xem chiếc áo sam dệt bằng máy này thế nào? Đây là đồ do xưởng dệt vải Đông Dương làm ra."
Phàm là đồ được dệt từ máy, thì được gọi chung là vải dệt bằng máy, còn đồ được dệt từ khung cửi trong nhà, thì gọi chung là vải dệt thủ công.
"Vải Đông Dương? Đồ do xưởng dệt vải trong nước làm ra đâu?" Tần Du hỏi.
Nghe thấy Tần Du hỏi như vậy, ông chủ cho rằng cô không muốn cho người hầu dùng quần áo quá tốt, cầm một bộ ra: "Là cái này, nhìn qua cũng không khác nhau nhiều lắm."
Tần Du sờ hai bộ quần áo, nguyên liệu của xưởng dệt trong nước hiển nhiên là mỏng hơn: "Vì sao nguyên liệu của xưởng dệt trong nước lại kém hơn nhiều so với xưởng dệt vải Đông Dương thế?"