Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:49:50
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du chào tạm biệt David, cũng quay đầu lại từ biệt Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, tôi về trước. Ngày mai tôi sẽ đến cửa hàng tây trước rồi cùng Đinh Trường Thắng tới xưởng vải của các anh."

"Tần tiểu thư, đợi đã!" Tống Thư Ngạn gọi cô lại: "Tôi có mấy câu muốn nói với em."

Tống Thư Ngạn nghẹn một bụng lời, anh ấy phải nói chuyện rõ ràng với Tần Du.

Tống Thư Ngạn phải nói chuyện rõ ràng với Tần Du, cô có biết mình đang làm gì không?

Không những là cách ứng phó với vợ chồng nhà họ Hồ, hay là sự nhiệt tình quá mức với Kaufman, hoặc là cách cô nhìn nhận quan hệ liên hôn giữa nhà họ Phó với nhà họ Hồ, những chuyện hôm nay cô làm, khiến cho người khác có cảm giác không giống với Tần Du thông minh cơ trí ở trong ấn tượng, quả thực khiến cho đầu óc của anh ấy như lọt vào trong sương mù.

Anh ấy phải giải thích kỹ càng cho cô về các mặt lợi và hại, anh ấy nói: "Chúng ta sang quán cà phê bên cạnh?"

"Được thôi."

Bên phía đường cái đối diện trường đưa ngựa có một quán cà phê, Tần Du cảm thán, mật độ xuất hiện quán cà phê ở đây không hề thấp hơn so với đời tước a.

Tần Du tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc cà phê, không ăn điểm tâm ngọt. Vừa rồi ăn một miếng bánh quy kia, vẫn còn dư âm đến tận bây giờ.

Tống Thư Ngạn nhìn cô gái trước mắt, câu 'mặt mày như họa' không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô, đô thị Bách Lý có rất nhiều người nước ngoài cư trú, xưa nay không thiếu các cô gái xinh đẹp, có đủ loại người xinh đẹp và cao quý, ví dụ như Phó Gia Ninh lớn lên từ trong phú quý, ngây thơ, mỹ lệ, hồn nhiên và cao quý.

Nếu nói Phó Gia Ninh là một con mèo nhỏ đáng yêu, lại có chút tùy hứng thì Tần Du là một con báo đốm tràn đầy lực lượng. Chỉ cần Tần Du xuất hiện, đóa hoa cao quý Phó Gia Ninh có vẻ đơn giản và nhạt nhẽo đi nhiều.

Thôi, thôi! Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai kêu anh ấy lại hãm xuống cơ chứ?

"Tần tiểu thư, tôi muốn nói vài câu từ tận đáy lòng."

"Anh nói đi."

Tống Thư Ngạn nghe thấy cô dứt khoát như vậy, lại do dự sợ chọc cô tức giận: "Tất nhiên, đây cũng là góc nhìn cá nhân của tôi."

Tần Du không muốn nghe mấy lời uyển chuyển này của anh ấy: "Nói trọng điểm."

"Đầu tiên, tôi không kiến nghị em làm thân với Kaufman, em không biết ngân hàng Delta đang là nỏ mạnh hết đà hay sao? Mặc kệ em muốn gửi tiết kiệm ở ngân hàng đó bao nhiêu tiền, chỉ cần em gửi tiền tôi, tôi dám cam đoan sẽ chỉ như ném đá vào sông. Đây là kiến nghị thật lòng. Hồ tiên sinh nói, anh ta sẽ thẳng mặt từ chối không cho Kaufman bất kỳ sự trợ giúp nào, không phải bất cận thân tình, mà là làm người thì cần phải lý trí."

DTV

Tần Du nhớ tới một chuyện xưa có từ đời trước, biệt thự của Kaufman có tranh chấp độ cao với hoa viên Bảo Phượng, đương nhiên trăm năm sau, hai tòa kiến trúc ưu tú này được sáp nhập vào nhau, trở khách sạn Hoa Viên nổi tiếng ở Thượng Hải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-118.html.]

Biệt thự Kaufman được xây dựng vào năm 1931. được tu sửa năm 1934. hoa viên Bảo Phượng nằm ở cách vách của biệt thự Kaufman, tu sửa muộn hơn nửa năm, nghe nói vốn dĩ hoa viên Bảo Phượng được thiết kế theo kiểu bốn tầng rưỡi, có thêm một cái gác mái nên cao hơn biệt thự Kaufman hai mét, hai tòa nhà này có vườn hoa riêng, vốn không có ảnh hưởng gì với nhau, nhưng Kaufman này lại cực kỳ ngang ngược, sống c.h.ế.t không cho hoa viên Bảo Phượng có độ cao vượt trên biệt thự nhà ông ấy, cuối cùng chủ nhân của hoa viên Bảo Phượng chỉ đành phải hủy bỏ cái gác mái này, dẫn tới kiến trúc thực tế có chút khác biệt với bản vẽ lúc đầu.

Câu chuyện này muốn nói là, trước giải phóng người nước ngoài hoành ngành ngang ngược khắp nơi, ngay cả các quan lớn của chính phủ lúc đó cũng không thể không thoái nhượng, mà ông quan lớn của chính phủ quốc gia này chính là Hồ tiên sinh nhỉ? Dù sao vợ của anh ta tên là Thẩm Bảo Phượng.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện xưa trong đó có lẽ không đơn giản như vậy, là do trước kia đã từng kết oán à?

Có câu chuyện ở đời trước, nên Tần Du càng thêm chắc chắn Delta sẽ không đổ, hết thảy đều sẽ tiến hành theo bánh xe lịch sử.

"Anh nói rõ với tôi thế là được rồi. Tự tôi có phán đoán của riêng mình. Xin đừng can thiệp của quyết định của tôi."

Được rồi! Dù sao những gì nên nói anh ấy cũng đã nói rồi, Tống Thư Ngạn nói tiếp: "Điều thứ hai, cuộc đối thoại vừa rồi em nói với Hồ tiên sinh và Hồ thái thái, có hơi lỗ mãng một chút. Có lẽ em không biết về bối cảnh của Hồ tiên sinh và Hồ thái thái, bọn họ là..."

Tần Du đánh gãy lời anh nói: "Hồ thái thái là con gái của quan lớn, Hồ tiên sinh dựa vào nhà vợ một đường bay cao, là ngôi sao mới của tài chính Thượng Hải. Nhưng là con gái của quan lớn, chẳng phải càng nên thận trọng hơn từ lời nói đến việc làm hay sao? Vì điều này nên tôi xứng đáng được bị cô ta đàm tiếu? Hắt nước bẩn? Huống chi tôi là viên chức của cửa hàng tây tư nhân nước Anh, không ăn cơm nhà bọn họ, cần gì phải quan sát sắc mắt của họ? Nếu họ khiến tôi không thể lăn lộn ở Bến Thượng Hải, vậy tôi không thể chạy tới Hồng Kông, nước Anh hay nước Mỹ à? Đây là lý do tôi không muốn kìm nén cơn tức trước mặt bọn họ. Làm vậy chỉ hại thân thôi."

Tống Thư Ngạn nhận ra Tần Du có lý của riêng cô, logic của cô là chính mình, cô không nghĩ tới những khả năng khác, cần phải nhắc nhở cô: "Em chỉ đứng ở góc độ viên chức của cửa hàng tây, nhưng về sau em sẽ phải kết hôn, dựa vào tài hoa của em không thể nào chỉ gả vào gia đình bình dân áo vải, ắt hẳn sẽ là nhà quyền quý của Bến Thượng Hải, tóm lại, chắc chắn vẫn sẽ phải gặp mặt bọn họ."

"Tóm lại? Chắc chắn?" Tần Du cười châm chọc.

Tống Thư Ngạn phát mình mình không có cách để tiếp tục đề tài này với cô, anh ấy tránh không muốn xung đột với cô: "Chúng ta đổi đề tài đi."

"Được." Tần Du muốn nghe xem anh ấy còn có gì muốn nói.

"Tần tiểu thư, em quen biết với Phó Gia Thụ từ trước, em có cảm tình với anh ấy à?"

Người này đã dùng thực lực của mình, từng chút từng chút đánh nát nhân thiết đại thiếu gia nhà họ Tống trong lòng cô. Đêm tân hôn anh ấy giận dữ rời đi, trong lòng cô lưu lại ấn tượng anh ấy là một người có gan đấu tranh, sau rồi mặc cho anh ấy không tham dự lễ tang của mẹ nguyên chủ, cô cũng có thể đứng dưới góc độ của anh ấy, lý giải cách làm của anh ấy.

Cho tới tận khi gặp mặt, anh ấy có cảm tình với cô, cảm tình này căn cứ vào chuyện anh ấy là người trong hôn nhân, dù cho hôn nhân này là hữu danh vô thật hay không, anh ấy đều là người đã kết hôn.

Không tôn trọng người vợ đã bái thiên địa, về mặt cảm tình có thể tha thứ, nhưng anh ấy cứ thế mà theo đuổi người khác, đối với người anh ấy thích, đó là tôn trọng à? Huống chi, anh ấy cho rằng lí do cô từ chối anh ấy là vì có người đàn ông khác đang theo đuổi cô, có phải anh ấy cho rằng ngoài đàn ông ra, cuộc sống của cô không còn thứ gì khác?

Tần Du ngả lưng vào ghế, cô nhíu mày: "Tống tiên sinh, hôm nay tôi có thể tạm gác chuyện anh là khách hàng của tôi không? Ăn ngay nói thật được chứ?"

Nghe Tần Du nói như vậy, Tống Thư Ngạn lộ ra vẻ mặt vui sướng: "Tất nhiên, đương nhiên tôi hy vọng cô có thể mở rộng trái tim nói chuyện với tôi."

"Ban nãy tôi có nói với Hồ thái thái, tôi không muốn làm phu nhân của ai cả, tôi chỉ muốn làm chính mình. Mặc kệ trong tương lai tôi có kết hôn hay không, tôi vẫn là chính tôi."

Tống Thư Ngạn âm thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh ấy điều chỉnh bản thân, nở một nụ cười chân thành: "Tin tưởng tôi, nếu chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ không can thiệp tới chuyện em ra ngoài làm việc, tôi sẽ cho em sự tự do nguyên vẹn."

Loading...