Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:38
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người đi về phía cổng lớn vào trường đua ngựa, qua cửa soát vé, dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, Tống Thư Ngạn không muốn không khí tẻ ngắt nên nói: "Đúng lúc có người về quê Ninh Ba, tôi viết thư nhờ người ta mang về cho phụ thân, thư có nói về những ưu điểm của máy in Cohen, sáng hôm nay phụ thân có điện báo tới, ông ấy cho tôi toàn quyền xử lý."
Tần Du nở nụ cười, một nụ cười chân thật xán lạn như ánh mặt trời, nhưng Tống Thư Ngạn hiểu rõ, vừa rồi cô không vui. Vì đã nhắc nhở cô, quan hệ giữa mình và cô gần hơn quan hệ giữa cô và Phó Gia Thụ.
Giờ phút này Tống Thư Ngạn vô cùng muốn nói cho cô biết, Phó Gia Thụ sắp phải đi xem mắt với tứ tiểu thư nhà họ Hồ. Tuy bọn họ có tiếng là đã kết hôn, nhưng thân thể vẫn tự do. Nếu Phó Gia Thụ kết hôn, nhà họ Hồ có thể cho phép Phó Gia Thụ vắng vẻ thiên kim nhà họ chắc?
Hay là tìm cơ hội nhỉ? Lúc này mà nói chuyện này, thì có vẻ anh ấy cố tình quá mức rồi, cũng giống tiểu nhân nữa.
Hai người kiểm vé xong thì đi vào trường đua ngựa, phía bên ngoài có rất nhiều người Trung Quốc đứng ở trước rào chắn, Tống Thư Ngạn giới thiệu cho Tần Du: "Nếu không phải mấy năm nay người Hoa có ý tranh thủ, thì nơi này vốn dĩ không cho phép người Trung Quốc đi vào. Đến bây giờ, dù cho người Trung Quốc chi ra nhiều tiền, nhiều nhất cũng chỉ được đứng ở đây quan sát thôi."
"Ồ, ra vậy!"
"Bốn mươi năm trước, bên ngoài công viên Thượng Hải quy định, người Hoa không được phép đi vào, bên dưới còn có một câu là chó cũng không được đi vào. Năm nay, nhờ sự nỗ lực của người Hoa mà quy định đó mới được hủy bỏ. Mấy năm nay, do người Hoa đấu tranh liên tục nên mấy quy định mang tính kỳ thị đó mới dần dần được hủy bỏ, nhưng chung quy vẫn có sự khác nhau. Đến khi nào, chúng ta mới có thể chân chính ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể thẳng lưng làm người?" Tống Thư Ngạn có chút cô đơn mà than thở.
"Giao cho thời gian đi! Một thế kỷ sau, nó sẽ trả lại cho chúng ta một Trung Quốc cường thịnh." Nhớ tới Trung Quốc vào trăm năm sau, Tần Du vô thức ưỡn ngực.
"Có tin tưởng thế à? Chúng ta kém nước Mỹ và nước Anh, đâu chỉ mỗi trăm năm?"
"Có a! Nhìn lại dòng sông lịch sử, chúng ta luôn là quốc gia cường thịnh nhất phương Đông, vì sao không thể quay lại vị trí vốn có của chúng ta?" Là một linh hồn tới từ một trăm năm sau, là một người kinh doanh sản xuất ô tô, quan sát hết các nhãn hiệu nước ngoài đến các nhãn hiệu trong nước, thấy được nhãn hiệu trong nước từng bước nỗ lực vượt qua khúc cong vươn lên dẫn trước, Tần Du – người chính mắt nhìn thấy, còn tự mình tham dự, vô cùng tự tin.
Bị niềm tin lớn lao của Tần Du cảm nhiễm, Tống Thư Ngạn gật đầu: "Trăm năm sau, có lẽ chúng ta không nhìn thấy được, nhưng chúng ta có thể đặt nền móng cho trăm năm sau."
Tần Du nhận ra mình và Tống Thư Ngạn vẫn có chí hướng chúng: "Cùng nhau nỗ lực."
Đi thêm về phía người, số người Trung Quốc ở đó đã cực kỳ ít ỏi, ngẫu nhiên cũng có vài người giống với bọn họ, ăn diện lộng lẫy tới tham dự.
Tần Du nói mấy lời khích lệ anh ấy, Tống Thư Ngạn càng thêm nhiệt tình: "Để có được vị trí trên khán đài chính, những người Hoa vào trong đều phải có thư mời của chủ ngựa. Bởi vì cách đối đãi khác nhau như vậy, những thương nhân giàu có người Hoa đã tự mình mở một trường đua ngựa mới ở Giang Loan. Nhưng bất kể là độ ảnh hưởng hay là chất lượng của ngựa, nơi này vẫn cao hơn hẳn. Dù gì cũng đã có tiếng vài thập niên. Ở Giang Loan, nhà họ Phó có hai con ngựa đua vẫn luôn đoạt giải quán quân của trại đua ngựa."
"Khó trách hôm nay Phó Gia Thụ muốn tới trường đua ngựa Giang Loan. Vốn tôi tưởng rằng đều là cùng một trường đua ngựa, nên muốn đi nhờ xe tới đây, anh ấy cũng không giải thích rõ, tới rồi mới phát hiện, anh ấy không đến chỗ này."
Hóa ra là vậy à? Cô nghĩ là tiện đường. Trong lòng Tống Thư Ngạn càng thêm vui vẻ: "Vẫn nên nói về máy in đi, cơ bản thì tôi đồng ý dùng máy in của các em, nhưng về phần giá cả, chỉ thấp hơn hai xưởng lớn một chút, phụ thân tôi cho rằng không đủ để hấp dẫn bọn tôi, cho nên chúng ta cần phải bàn lại, sáng ngày mai em muốn tới xưởng Hưng Hoa nhỉ? Buổi chiều ngày mai em và Kiều Hi đi Hải Đông?"
"Được, mặt giá cả thì có thể bàn bạc lại."
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy có người kêu: "Thư Ngạn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-115.html.]
Tống Thư Ngạn quay đầu lại, thấy một nam một nữ vừa bước xuống xe, đang đi về phía bên này, trong lòng Tống Thư Ngạn mừng thầm, ngay cả ông trời cũng muốn giúp anh ấy, anh ấy cười chào đón: "Hồ nhị ca."
Người đàn ông tầm hai sáu, hai bảy tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ anh tuấn nho nhã, thành thục ổn trọng, mà cô gái đi bên cạnh anh ta, chắc cũng chỉ mới hai mươi nhỉ? Làn da trắng nõn, gương mặt tròn tròn, dáng vẻ như châu tròn ngọc sáng, trông rất phúc hậu, nếu đặt vào mắt người thường thì nhan sắc của cô gái này cũng được xem như là trên hạng trung một chút, nhưng nếu so sánh với người đàn ông này, thì có vẻ trai có sắc, không biết gái có tài không?
Người đàn ông kia hỏi Tống Thư Ngạn: "Cậu cũng đến xem đua ngựa à?"
"Phải! Chẳng phải gần đây tôi tìm tới cửa hàng tây Minh Thái mua máy in hay sao? Bob của Minh Thái tặng vé vào cửa."
Tống Thư Ngạn quay đầu, vẫy tay: "Tần Du!"
Tần Du đi qua, đây là lần đầu tiên Tống Thư Ngạn gọi cô là "Tần Du", nói thật, ngay cả khi Phó Gia Thụ đổi giọng kêu cô là Tần Du, hai ông bà lão nhà họ Phó gọi cô là "Tiểu Du", cô cũng không thấy không tự nhiên như bây giờ.
"Tôi giới thiệu một chút, Hồ Thụy tiên sinh là giám đốc chi nhánh Thượng Hải của ngân hàng Trung Quốc, vị này là Hồ thái thái." Tống Thư Ngạn lại nhìn về phía Tần Du: "Đây là Tần Du, giám đốc bộ phận đại lý máy móc của cửa hàng tây Minh Thái."
Tần Du cười giải thích: "Là trợ lý giám đốc. Hồ tiên sinh, chào ngài!"
Người tên là Hồ Thụy có bề ngoài rất dễ làm thân: "Dù là giám đốc hay là trợ lý giám đốc, với độ tuổi này của Tần tiểu thư, đã là cực kỳ hiếm có rồi."
Vị phu nhân đi bên người anh ta rất khác với chồng mình, vô cùng kín miệng, nhìn qua không hề nhiệt tình.
Tống Thư Ngạn rất niềm nở với vị Hồ Thụy tiên sinh này: "Hồ nhị ca, lúc này vẫn còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau đi uống ly trà."
"Được a!" Hồ tiên sinh đồng ý, vô cùng săn sóc chờ đợi phu nhân của anh ta cùng nhau đi vào trong.
Cửa khán đài chính có người trông coi, từng người bọn họ lấy ra vé vào cửa, sau khi được cẩn thận kiểm tra đối chiếu, hai người Ấn Độ phụ trách trông cửa còn quan sát kỹ lưỡng bọn họ, Tống Thư Ngạn sợ Tần Du không hiểu rõ trình tự đua ngựa, anh ấy cúi đầu giới thiệu cho cô: "Đua ngựa có yêu cầu rất nghiêm khắc về cách ăn mặc, người trông cửa có quyền từ chối không cho những khách quý ăn mặc không đủ tiêu chuẩn vào trường đua."
DTV
Thực hiển nhiên, lối ăn mặc của bọn họ đều phù hợp với yêu cầu, Tần Du đi theo vào trường đua ngựa.
Bên trong có một quảng trường hoa, trong quảng trường có một nhà hàng lộ thiên, có hai ba người nước ngoài đang ngồi bên trong uống trà nói chuyện phiếm.
Vị tiên sinh này kéo ghế cho phu nhân của anh ta ngồi, Hồ thái thái cao ngạo ngồi xuống, vẻ mặt của cô ta cực kỳ không hợp với khuôn mặt tròn phúc hậu.
Tống Thư Ngạn cũng thân sĩ làm theo, Tần Du nghe theo ngồi xuống, lại thấy vị thái thái này khẽ cong môi lên, có ý cười nhạo.
Tần Du không nhớ là trước đó bọn họ có tiếp xúc với nhau không, mà thái độ của vị thái thái này làm cho người ta không thể nào hiểu nổi.
Nhân viên phục vụ bưng trà bánh tới đây, rót trà cho từng người.