Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:35
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du không kìm được sự cám dỗ của cá chình, cô quyết định gắp một miếng, cô nhìn trái nhìn phải, Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh ăn rất bình thường, dường như sự việc này đã rất quen thuộc với họ.
Sau bữa trưa, Tần Du về nhà mình, lấy chiếc mũ dạ rộng vành có tấm mạng che nửa khuôn mặt, cầm túi xách đi xuống lầy. Xe của Phó Gia Thụ đã đứng ở dưới chờ cô.
Tần Du khóa cửa lại, bước xuống bậc thang, ngồi vào trong xe Phó Gia Thụ, khi hai người ở riêng với nhau, cô mới hỏi: "Ba anh bị trúng gió không ăn được hải sản à?"
Phó Gia Thụ vỗ vô lăng, cười: "Trúng gió đâu ra? Là sợ vợ. Chẳng phải hôm qua tôi nói cô biết rồi sao? Mẹ tôi đang giận. Tối qua ba tôi về lại đổ thêm dầu vào lửa, chọc mẹ tôi nổi giận rồi. Cho nên thức ăn quê nhà trong một tuần này chỉ để ông ấy nhìn, chứ không được ăn, để ông ấy nhớ cho kỹ đó!"
"Còn có cách xử lý này nữa à?" Tần Du không thể tin nổi đây là suy nghĩ gì?
"Nhưng chuyện này còn phải nhờ cô giúp đỡ." Phó Gia Thụ khởi động xe.
"Tôi giúp? Ba mẹ anh cãi nhau, tôi giúp thế nào được?"
Xe lăn bánh ra cổng lớn, Phó Gia Thụ nói với cô: "Cô khóa cổng lại trước đi."
Tần Du xuống xe kéo cổng lại, rồi lên xe.
Phó Gia Thụ nói với cô: "Có người muốn làm mai cho tôi, đối phương là Tứ tiểu thư của nhà họ Hồ. Bởi vì đề xuất ngay tại buổi tiệc tối, nên ba tôi đã từ chối rồi. Nhưng sau đó đối phương lại nói sẽ tổ chức một vũ hội, giới thiệu hai chúng tôi quen biết."
"Tứ tiểu thư nhà họ Hồ không tốt sao?"
"Chính là em gái của nhị công tử nhà họ Hồ mà tôi từng nói với cô."
Tần Du nhớ lại công tử nhà họ Hồ trẻ tuổi tài ba ly hôn với vợ, sau cùng người vợ cũ trầm cảm đến chết, mẹ vợ phát điên kia, là một người đàn ông tồi nhưng tuyệt đối không thể xem là con người tệ bạc. Cô hỏi: "Tứ tiểu thư này không tốt à? Anh cũng đến tuổi rồi, đi xem mắt cũng chẳng sao cả."
"Nói đơn giản thì tôi không thích vị tiểu thư này. Nói phức tạp là gia đình chúng tôi không thích hợp ở cùng với quan chức cấp cao tương lai của chính phủ quốc dân, làm ăn thì làm ăn, chứ không muốn dính líu đến chính trị. Quan hệ bên trong của bọn họ rất phức tạp, chia bè chia phái tùm lum, nhị công tử nhà họ Hồ này muốn lôi kéo gia đình tôi, là muốn để nhà chúng tôi làm hậu thuẫn về tiền tài cho anh ta."
Là cô nghĩ đơn giản rồi, Tần Du nói: "Vậy từ chối cho rồi."
"Ba tôi cũng nghĩ như vậy, gặp mặt xong rồi từ chối. Mẹ tôi nghe xong thì nóng này, nói vị tiểu thư kia từng gặp tôi, trước kia nhà bọn họ đã nhờ Phương thái thái nói với mẹ, nhưng bà ấy đã kiên quyết từ chối một lần rồi."
Tần Du nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, những đường nét nghiêng không chút thừa thãi, có thể nói là hoàn hảo. Cô rất chân thành nói với anh: "Chàng thanh niên như anh làm người ta rung động cũng là chuyện bình thường. Nếu anh đã không thích người ta, thì nói rõ ràng là được rồi."
Phó Gia Thụ bị cô nhìn chăm chú, khuôn mặt lại đỏ lên: "Nói rồi mà người ta không quan tâm, vẫn muốn bám dính lấy thì phải làm sao? Tuy đắc tội với nhà bọn họ cũng chẳng phải chuyện to lớn gì, nhưng người làm ăn, có thể không gây chuyện thì đừng gây."
Chuyện này thật làm khó Tần Du, kiếp trước cô được người ta theo đuổi, chán ghét sẽ nói thẳng với bọn họ ngay. Phó Gia Thụ nói tiếp: "Chẳng phải cô cũng đang lo lắng về mối quan hệ với anh Thư Ngạn sao? Dù cô không nói qua với anh ấy, nhưng cô cho rằng cô có thể nói rõ ràng với anh ấy sao?"
Được thôi! Phải đứng ở vị trí của đối phương để nhìn nhận vấn đề, cuối cùng Tần Du đã hiểu được nỗi khổ của anh.
Phó Gia Thụ thở dài: "Mẹ tôi cũng vì chuyện này mà giận dỗi cha tôi, mắng ông ấy tại sao không từ chối ngay tại chỗ. Nhưng bà lại không có cách giải quyết nào tốt hơn, chỉ đành trút giận lên đầu cha, không để ông ấy ăn món ăn của Ninh Ba."
Rõ ràng đang bàn luận về vấn đề rất nghiêm túc, nhưng không ngờ gia đình họ lại giải quyết như vậy? Tần Du bật cười.
"Tạm thời đừng cười, tôi hỏi cô, cô có thể giúp tôi việc này hay không?" Phó Gia Thụ ôm một bụng tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-114.html.]
Tần Du nhịn cười, mất công anh lại cảm thấy cô đang cười trên nỗi đau của mình, cô hỏi: "Giúp thế nào?"
"Cùng tôi đến vũ hội này, giúp tôi che chắn lại."
Việc giúp đỡ này? Tần Du có chút do dự.
Xe đã đến trước cửa trường đua ngựa, Phó Gia Thụ dừng xe lại, ngồi trong xe nói: "Cô không giúp anh em một lần được sao?"
Nếu không nhờ có anh giúp đỡ, e rằng bản thân và Tống Thư Ngạn sẽ càng khó giải quyết hơn. Anh đã bán rẻ anh em mình rồi, mà cô và Tứ tiểu thư kia chẳng hề quen biết, làm tổn thương một chút trái tim thiếu nữ của cô ấy cũng không có việc gì, bèn gật đầu: "Được, khi nào quyết định ngày tháng thì nói với tôi, tôi đi cùng anh."
"Cảm ơn nhé."
"Đã nói chúng ta là anh em rồi, anh còn cảm ơn gì chứ?" Tần Du đẩy cửa xuống xe.
Phó Gia Thụ cũng xuống xe, Tần Du đợi anh đi cùng, nhưng lại thấy tay anh đặt trên xe, nụ cười rực rỡ như hoa nở ngày xuân: "Chơi vui vẻ nhé!"
Tần Du: "Không phải anh cũng đi xem đua ngựa à?"
"Ừ! Tôi đi xem đua ngựa, nhưng là đi trường đua ngựa ở Giang Loan."
Trường đua ngựa Giang Loan? Giang Loan có trường đua ngựa hay không, Tần Du không biết. Nhưng cô biết Giang Loan nằm ở đâu? Vậy mà anh gọi là tiện đường?
Tần Du nhìn theo hướng xe của Phó Gia Thụ rời đi, nhớ đến những lời anh nói trên đường, bỗng hiểu ra, người này lấy danh nghĩa tiễn cô về, thực chất là mời cô giúp đỡ chắn đào hoa hộ! Cũng chịu anh luôn, không nói thẳng ra được à? Còn phải lòng vòng thế này?
Tống Thư Ngạn nhận ra xe của Phó Gia Thụ, bước nhanh tới. Quả nhiên, Tần Du từ trên xe của Phó Gia Thụ bước xuống, Phó Gia Thụ còn mặc bộ lệ phục được tặng lúc sáng, khi đó, trong lòng anh ấy lộp bộp một cái, chẳng lẽ Phó Gia Thụ cũng đến xem đua ngựa?
Nhưng mà, lúc anh ấy đi qua, Phó Gia Thụ đã đi mất. Giờ phút này, trên mặt Tần Du đầy ý cười, nhìn theo hướng Phó Gia Thụ rời đi.
"Tần tiểu thư!" Tống Thư Ngạn gọi cô.
Tần Du hoàn hồn: "Tống tiên sinh."
"Gia Thụ chở em tới à?" Tống Thư Ngạn cố gắng hết sức để kìm nén giọng điệu của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi lộ ra một chút cảm xúc, Phó Gia Thụ bị sao vậy? Rõ là nói sẽ không theo đuổi Tần Du, nhưng giờ giờ phút phút cứ xum xoe, niềm nở với cô.
Vốn tâm trạng của Tần Du không tồi, song lại bị giọng điệu chất vấn không rõ lý do này làm cho sửng sốt, cô gật đầu: "Đúng rồi! Tôi lười gọi xe kéo, nên nhờ anh ấy chở tôi tới."
DTV
Biết là cô chủ động nhờ người ta đưa đón, Tống Thư Ngạn cũng không trách Phó Gia Thụ nữa: "Hôm trước tôi đã hỏi em, cần tôi đi đón em không? Em không muốn gọi xe kéo thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tới đón em. Hà cớ gì phải làm phiền Gia Thụ đi một chuyến?"
Tần Du ngước mắt, hôm nay cô ăn diện lộng lẫy, xinh đẹp tới mức lung lay lòng người, môi đỏ khẽ nhếch lên, không biết là ý cười hay là trào phúng: "Tống tiên sinh, đã là bạn tốt với nhau thì cần gì phải khách sáo như thế, chẳng lẽ nhờ lái xe đưa đón một chuyến thôi cũng không được à? Nên giữ khoảng cách với ai, lòng tôi biết rõ."
Nhất thời Tống Thư Ngạn không đoán ra được vẻ mặt này của cô là có ý gì, nên chỉ có thể nói thêm: "Ý của tôi là, vừa hay tôi cũng muốn tới đây, đón em cũng tiện."
"Tôi không nghĩ tới." Tần Du trả lời anh ấy.
Tống Thư Ngạn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với cô ở vấn đề này: "Chúng ta vào trường đua ngựa trước đi."
"Mời Tống tiên sinh." Tần Du nở nụ cười đầy tính thương nghiệp.