Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:24
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du lại cảm thấy mình nói sai lời, Phó thái thái là vợ của thương gia giàu có mà đi trồng hoa cho cô được sao? Cô muốn cứu chữa: "Ý tôi là..."

Cô còn chưa nói ra, Phó Gia Ninh đã lao từ trong nhà ra: "Chị Tần."

Rồi cô ấy kéo Tần Du vào nhà: "Chị, ăn tối trước đi ạ, hôm nay mẹ em nấu mì hải sản của quê đó."

"Mẹ đang làm mì hải sản? Hôm nay là ngày gì?" Phó Gia Thụ kéo Phó Gia Ninh lại hỏi.

Phó Gia Ninh chớp đôi mắt to, để lộ ra nụ cười gian xảo: "Ngày cha không ở nhà."

Rồi Phó Gia Ninh chạy vào nhà bếp.

Tần Du còn chưa hiểu được đôi anh em này đang nói cái gì. Không đúng nha! Cô đến đây để lấy đồ dọn về nhà, Phó Gia Ninh lại bảo cô ở đây ăn cơm?

Hai mẹ con đi ra từ nhà bếp, Phó thái thái nói: "Tiểu thư Tần, hôm nay gia đình tôi định ăn đơn giản một chút, cô đừng chê nhé."

Phó Gia Ninh đi đến bên cạnh Tần Du: "Hôm nay mỗi người chỉ có một bát mì thôi đó."

Tần Du nào có cơ hội từ chối, huống hồ người ta chỉ bảo cô ăn mì mà thôi: "Mì bác gái đích thân làm chắc chắn sẽ rất ngon."

"Đi thôi! Đi rửa tay, đến ăn mì." Phó Gia Thụ nói với Tần Du.

Tần Du và Phó Gia Thụ đi rửa tay, khi hai người trở về nhà ăn, trên bàn đã để bốn bát mì.

Nhưng bát này thật to, Tần Du không nhìn thấy mì, chỉ thấy trong bát chất đầy cua, nghêu, trai, cá hoa vàng. Đây mà gọi đơn giản sao?

Phó Gia Thụ kéo ghế: "Tiểu thư Tần, mời ngồi!"

Tần Du ngồi xuống, lấy muỗng múc một ngụm canh húp xuống, canh này thật tươi ngon đậm vị, dùng giọng Thượng Hải để nói chính là "tươi ngon đến nỗi lông mày muốn rớt luôn". Có thể so sánh được với mì hải sản cô đi ăn ở Ninh Ba kiếp trước.

Tần Du nâng đũa lên gắp mì cho vào miệng, ngon quá đi! Cô ăn thêm một miếng nữa, ăn liền hai miếng rồi Tần Du mới ngẩng đầu lên: "Phó thái thái, mì này thật là ngon ạ."

Phó Gia Ninh khịt mũi: "Em gọi chị là chị, chị còn là bạn tốt của anh em, vậy mà lại gọi mẹ em là "Phó thái thái"?"

Phó thái thái nở nụ cười dịu dàng: "Phải đó! Tiểu thư Tần, cô cũng đừng xa cách như vậy."

"Bác gái, cháu biết rồi ạ." Tần Du ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô: "Bác cũng đừng gọi cháu tiểu thư Tần nữa, gọi cháu là Tần Du đi ạ."

"Được!"

Phó Gia Thụ đang cúi đầu ăn mì chợt ngẩng đầu lên: "Mẹ, Tần Du nói cô ấy không biết trồng hoa, sau này vườn hoa bên cạnh mẹ chăm luôn đi ạ."

Tần Du đang húp canh suýt thì sặc, vừa nãy cô đã cảm thấy không hay, quên mất nói với anh. Sao anh lại nói thẳng ngay trước mặt vậy chứ?

"Được thôi!" Phó thái thái nhìn sang Tần Du: "Tần Du, cháu thích hoa gì có thể nói với bác, bác sẽ đổi cho cháu."

Tần Du phát hiện cũng không cần thiết từ chối Phó thái thái nữa, bà ấy đã đồng ý rồi: "Bác gái, cháu không hiểu gì cả, như hiện tại đã rất đẹp rồi ạ, đều để bác làm chủ hết. Bác có thể giúp, cháu thật sự rất cảm kích rồi."

"Không sao, chẳng phải cháu đã giúp Gia Thụ giải quyết được tâm bệnh của thằng bé sao? Chuyện đương nhiên mà!"

Ăn xong mì, người giúp việc bưng nước súc miệng đến, Phó thái thái nhìn người giúp việc này chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Tần Du à! Có phải cháu cần hai người giúp việc không, nhà lớn thế này, dù sao cũng phải quét dọn."

Chuyện này Tần Du muốn đợi đến khi dọn vào rồi mới tìm, lúc này Phó thái thái đề xuất thì thật là quá tốt rồi: "Cháu đang có suy nghĩ này, nhà lớn như vậy, quét dọn cùng với giặt đồ nấu cơm, chắc phải hai người nhỉ?"

"Văn Tú, bà nói cho tiểu thư Tần biết làm thế nào để tìm người giúp việc đi." Phó thái thái gọi quản gia của nhà họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-109.html.]

Người quản gia nữ này lần trước đến đây Tần Du đã gặp qua, là một dì nhìn rất thông minh, tháo vát.

"Tiểu thư Tần, người giúp việc trong nhà đều tìm được ở sở giới thiệu người giúp việc Vương Lưu Thị, tiền công đa phần từ khoảng bốn đồng đến tám đồng."

Trong đầu Tần Du có trí nhớ của nguyên chủ, thuê người giúp việc ngắn hay dài hạn ở dưới quê đều dùng mấy đấu mì để đong đếm, cũng không thể tham khảo. Nhưng tiền lương hàng tháng của cô ở Minh Thái là một trăm đồng đại dương, mà công chức bình thường là ba bốn mươi đồng. Hôm qua cô cũng tùy tiện nhắc đến chuyện này với Phó Gia Thụ, công nhân ở xưởng bọn họ một tháng mười lăm đồng đại dương. Nghe thấy ba đến tám đồng, con số này có phải thấp quá rồi không.

Khi thấy Tần Du không trả lời, Văn Tú lại giải thích: "Danh tiếng của Vương Lưu Thị này rất vang dội, mấy người Tây ở tô giới Pháp cũng thích đến nhà bà ấy tìm người, chủ yếu là người giúp việc bà ấy giới thiệu đều rất đáng tin. Tiền lương người giúp việc cũng cao hơn một chút. Những sở giới thiệu khác đa số đều là ba bốn đồng một tháng. Nhưng nếu gặp phải người tay chân không sạch sẽ thì cũng rất phiền phức."

Trên mặt Phó Gia Thụ nở nụ cười: "Dì Văn, không phải Tần Du cảm thấy tiền công mắc đâu ạ. Có lẽ cô ấy không hiểu, người giúp việc đã được chủ nhà bao ăn bao ở, mà việc làm cũng không mệt lắm, cho nên tiền lương không thể so sánh với công nhân ở xưởng được."

"Hóa ra là vậy. Tiểu thư, tiền lương người giúp việc trên sáu đồng đã được xem là cao rồi."

Tần Du gật đầu: "Cháu hiểu rồi ạ, không biết nên lựa chọn thế nào."

"Lát nữa tôi qua đó nói với Vương Lưu Thị một tiếng, ở tô giới này người tới người lui tấp nập, hết hợp đồng tạm thời chưa tìm được nhà tiếp theo sẽ ở chỗ bà ấy ở một khoảng thời gian, chỗ bà ấy lúc nào cũng có người."

"Cảm ơn dì Văn."

"Tiểu thư khách sáo rồi. Nếu tìm được người, khi nào tiểu thư có thời gian đến xem?"

"Tám giờ đến mười một giờ sáng mai, cháu sẽ ở nhà bên cạnh."

"Được."

Đã sắp xếp xong chuyện người giúp việc, Phó thái thái sai người khiêng đồ lên xe của Phó Gia Thụ, anh lái xe chở đống đồ Tần Du mua sang nhà bên cạnh.

Lúc này đã tạnh mưa, Phó Gia Ninh khoác cánh tay của Tần Du chầm chậm đi sang bên cạnh, khi cô đến nơi, Phó Gia Thụ đã lấy hết đồ xuống rồi.

"Cảm ơn nhé!" Tần Du cảm ơn Phó Gia Thụ.

Tần Du cho rằng Phó Gia Thụ nên đi rồi, nhưng hai anh em này lại cứ quyết không đi, Phó Gia Thụ xắn tay áo, ngồi xuống gỡ những sợi rơm quấn quanh đồ sứ: "Một mình cô xử lý, định làm đến bảy tám giờ à? Tuy ở đây là tô giới Pháp, nhưng một cô gái đi đường ban đêm không an toàn đâu."

"Không ngờ một thiếu gia gia đình giàu có như anh, sắp xếp đồ đạc cũng gọn gàng thật đấy." Tần Du mang đồ lên lầu.

"Lúc tôi đi du học, làm gì có người giúp việc bên cạnh hầu hạ đâu."

Phó Gia Ninh không làm gì cả, cô đứng ở đó nhìn anh mình sắp xếp: "Chị, anh em nấu ăn ngon lắm đó, mì hải sản anh ấy làm không kém mẹ em đâu."

Tần Du nghe xong, hứng thú nhìn Phó Gia Thụ: "Thật à?"

DTV

Phó Gia Thụ bị cô nhìn vậy thì hơi ngại ngùng: "Nhớ nhà nên đã học được cách nấu."

"Anh, nếu sau này anh với chị dâu cãi nhau rồi, có khi nào cũng giống như mẹ không, thừa lúc chị dâu không ở nhà, bèn nấu mì cho cháu trai, cháu gái em ăn, cố ý chọc tức chị dâu?"

Tần Du nghe Phó Gia Ninh nói vậy, chợt nhớ ra cuộc trò chuyện ban nãy của hai anh em, chuyện này là sao?

Sắp xếp xong mọi thứ, Phó Gia Thụ vỗ đầu em gái: "Đi thôi, đi thôi! Em có thể về được rồi. Anh đưa chị em về Vân Hải."

"Đợi đã! Còn chưa oẳn tù tì mà!"

Tần Du nhìn hai anh em oẳn tù tì, Phó Gia Thụ thua rồi, Phó Gia Ninh vỗ tay vui mừng: "Anh nhớ nói với cha đó."

"Anh nói thì anh nói."

Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Tần Du khóa cửa lại, Phó Gia Thụ đưa em gái về đến cửa nhà, rồi lái xe chở Tần Du đi.

Trên xe hiện giờ chỉ có hai người, Tần Du hỏi: "Anh và Gia Ninh làm ám hiệu gì thế?"

Loading...