Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:21
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy tôi xem như cứu rỗi một thiếu nữ lạc đường rồi?" Tần Du mỉm cười bất lực: "Em ấy lạc đường biết quay lại rồi, nhưng tôi thật sự rất phiền muộn, không biết làm sao để nói chuyện rõ ràng với Tống Thư Ngạn, dường như không tìm được thời cơ thích hợp. Dựa vào thái độ hiện giờ của anh ấy, đến khi hai vị trưởng bối kia dọn qua..."
Lời vừa nói ra Tần Du mới nhớ đến mình chỉ mới quen biết với Phó Gia Thụ chưa đến nửa tháng, đã vậy còn quen biết thông qua Tống Thư Ngạn, mà Tống Thư Ngạn còn là bạn tốt của anh nữa. Lúc này cô lại thổ lộ tâm sự, suy cho cùng thật là ngu ngốc.
Phó Gia Thụ nói năng rất có chừng mực, mặc dù anh rất hy vọng Tần Du và Tống Thư Ngạn ly hôn ngay lập tức, nhưng cũng phải giả vờ đưa ra lời nói khách quan của bên thứ ba: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh ấy có lý do để ly hôn, cô cũng vậy, đây là từ hai phía. Ngay cả khăn trùm đỏ anh ấy còn chưa vén, cũng không xuất hiện trong đám tang của mẹ cô. Khi cô đến đây, anh ấy liên tục trốn tránh không chịu gặp mặt. Nếu anh ấy đã không muốn gặp cô, vậy cô cũng có thể không gặp anh ấy. Ký xong giấy ly hôn và hôn thư thì gửi cho anh ấy, để anh ấy ký tên, đăng báo ly hôn là được rồi."
Tần Du quay đầu nhìn Phó Gia Thụ, thời đại này ly hôn đơn giản như vậy sao? Tần Du hỏi: "Không cần hai bên ký tên tại chỗ sao?"
"Tại sao hai bên phải ký tên tại chỗ? Có hôn thư làm chứng, có chữ ký tự tay ký, chẳng phải đủ rồi sao?" Phó Gia Thụ cố ý tìm hiểu về trình tự ly hôn, đừng nói là ly hôn, ngay cả kết hôn, hay là những gia đình giàu có còn có cả hôn thư, những gia đình bình thường thì bày tiệc rượu là được. Để tránh phiền phức thì đăng lời thanh minh lên báo Đại Công, chính là chứng cứ có lợi nhất.
"Đơn giản vậy à?" Tần Du cười thầm bản thân đã bị trình tự ly hôn trăm năm sau làm rối loạn.
Thấy Tần Du có hơi nghi ngờ, Phó Gia Thụ xoay đầu, lập tức bổ sung: "Chị Lục của nhà họ Trần chính là như vậy, người kia gửi giấy hiệp nghị qua cho chị ấy, hôm nhận được tờ giấy, chị Lục mới sinh đứa con thứ ba được bốn ngày. Chị ấy cắn răng ký tên, gửi cho người kia. Mà anh ta lập tức đăng báo hẳn ba ngày, thậm chí còn nói trên đó là bản thân đã có lại được sự tự do."
"Tuyệt tình quá rồi."
"Sau khi chị Lục và anh ta ly hôn, cũng không dọn ra khỏi nhà họ Hạng, ngược lại chị ấy dọn đến ở chung với chồng trước và người phụ nữ kia. Mà hai trưởng bối nhà họ Hạng vẫn yêu thương chị Lục như cũ." Phó Gia Thụ có tiếp xúc với nhà họ Tống, biết được hai trưởng bối bên đó rất bảo thủ, có chung suy nghĩ với hai trưởng bối nhà họ Hạng.
DTV
Nói mãi, nói mãi Tần Du mới thả lỏng người, nói chuyện với Phó Gia Thụ hệt như nói chuyện với bạn thân kiếp trước của cô vậy: "Nếu vậy thì vị Hạng thiếu gia này còn tự do hơn cả Tống lão gia, ông ấy còn phải chú ý đến Tống thái thái, cưới mấy di thái thái cũng không thể vượt qua đại thái thái. Lục tiểu thư nhà họ Trần ly hôn rồi vẫn ở đấy, thay anh ta chăm sóc hai trưởng bối, nuôi con cái thay cho anh ta. Mà chồng trước và em họ chị ấy dính chặt lấy nhau, ngay cả quyền hỏi một câu chị ấy cũng không có là thế nào? Ly hôn rồi, chẳng phải đừng nên dính líu với nhau nữa sao?"
Tần Du nhớ có một câu nói ở kiếp trước, làm người cũ tốt nhất là nên giống như c.h.ế.t rồi.
"Chị Trần Lục đã may mắn lắm rồi, còn có nhị công tử nhà họ Hồ đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc chi nhánh Thượng Hải của ngân hàng Trung Quốc kia, năm đó nhà họ còn chưa phất lên, mẹ vợ của anh ta góa chồng từ sớm, chỉ có một đứa con gái. Bà ấy nghĩ gia sản nếu không để cho con gái, con rể, thì đến lúc đó sẽ chia cho anh em, bà dứt khoát bán một nửa gia sản để đầu tư cho con rể đi du học nước ngoài. Có được bối cảnh du học, người con rể này rất được trọng dụng, quen biết được con gái của quản lý cấp cao ở bộ giao thông. Cuối cùng, anh ta lấy lý do muốn được tự do mà ly hôn với vợ mình. Giờ đây anh ta đã cưới vị tiểu thư kia, đường quan thăng tiến. Nhưng người vợ cũ của anh ta lại bị trầm cảm, mới mất năm ngoái. Mẹ vợ mất đi đứa con gái duy nhất, bây giờ cũng trở nên điên điên khùng khùng. Bởi vì năm đó bà ấy bán đất, bán ruộng cho con rể đi du học nước ngoài, cho nên người trong gia tộc đều mắng bà ấy đáng đời."
Anh cũng nhiều chuyện thật đấy, vậy thì cùng nhau tám? Tần Du nói: "Nhị công tử nhà họ Hồ này thật là đàn ông tồi."
"Nhưng quả thật năng lực của anh ta rất xuất sắc. Vả lại, từ đầu anh ta đã không muốn kết hôn với người vợ cũ này."
Tần Du dựa vào ghế: "Người anh em à, chúng ta phải phân cho rõ, đàn ông tồi chỉ đối với chuyện tình cảm nam nữ, đàn ông tồi không phải con người tệ bạc, loại người đó mới là làm đủ chuyện xấu."
"Tôi lại cho rằng nếu người vợ cũ của anh ta có thể buông bỏ, có thể làm được như cô nói, cưới giả đều không dính líu đến. Ngày tháng của cô ấy chắc chắn sẽ không quá khổ sở. Nếu sau khi ly hôn, cô ấy có thể nhìn về phía trước, nói không chừng khoảng trời mới sẽ ở đằng trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-108.html.]
"Đúng đó! Bản thân có thể suy nghĩ thông suốt là tốt nhất." Tần Du cũng cảm thấy đáng tiếc cho người vợ kia, rồi cô lại nhớ đến em gái nguyên chủ này, thực ra cô ấy cũng giống như người vợ kia, nhất thời Tần Du cảm thấy đau xót.
Phó Gia Thụ thấy cô đau lòng, biết cô đau xót cho người cùng cảnh ngộ, bèn nói: "Nhưng nếu thật sự nghĩ thông rồi, biết đâu đối phương lại không muốn ly hôn nữa. Ví dụ như tình trạng của cô hiện tại!"
"Chỉ có thể chứng minh đàn ông đều là đồ đê tiện. không có được thì nóng vội, ở bên cạnh thì không biết trân trọng." Tần Du nhịn không cười ra tiếng, lập tức sửa đổi: "Anh không bao gồm trong đó nha! Anh không phải... !"
Nên nói thế nào nhỉ? Tần Du vẫn đang suy nghĩ, Phó Gia Thụ trầm giọng: "Không phải đàn ông?"
"Anh không phải loại người đó." Tần Du nói ra, thầm khen mình nhanh trí, bổ sung thêm: "Tôi tin vào nhân phẩm người anh em của mình."
"Anh em?" Phó Gia Thụ thấy hối hận khi hỏi câu hỏi này, có gì đáng để hỏi đâu chứ? Lẽ nào còn có lựa chọn tốt hơn anh em sao, anh còn chờ mong gì nữa?
Quả nhiên, Tần Du hỏi vặn lại: "Không phải anh em, lẽ nào là chị em?"
Phó Gia Thụ: "???"
Xe chạy đến đường Mã Tư Nam, giữa cuối tháng tư nên trời mưa triền miên, lá cây ngô đồng xanh biếc, màu sắc tươi sáng lạ thường. Nhìn thấy xe của Phó Gia Thụ, cánh cổng lớn của dinh thự nhà họ Phó mở ra cho xe lái vào, bãi cỏ mọc xanh um tùm, Tần Du nhìn thấy một vườn hoa tươi được dựng mái che lại.
Phó Gia Thụ đã điều chỉnh lại cảm xúc: "Mẹ tôi yêu quý hoa cỏ còn hơn tất cả, trời nắng che lại, trời mưa cũng che lại."
Tần Du nhớ đến vườn hoa ở nhà mình, chắc nó không phải xinh đẹp vốn có như vậy nhỉ? Cô hỏi: "Vườn hoa ở trong sân nhà tôi cũng được bác gái chăm sóc sao?"
"Ừ." Phó Gia Thụ dừng xe lại, hình như nhớ ra gì đó: "Cô yên tâm đi, sau này bà ấy sẽ không đến sân nhà cô đâu."
Chỉ dựa vào kỹ năng trồng hoa lộn xộn đến nỗi c.h.ế.t hết của bản thân ở kiếp trước, Tần Du bắt đầu lo lắng cho sân vườn xinh đẹp kia, sẽ không bị cô làm c.h.ế.t sạch hết chứ?
Tần Du bước xuống xe: "Ý tôi không phải vậy."
Phó Gia Thụ đợi cô, có hơi khó hiểu: "Hả?"
"Tôi không biết trồng hoa, nếu bác gái..."
Phó Gia Thụ chưa đợi cô nói xong, đã trả lời: "Biết rồi."