Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:17
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dạo gần đây xưởng xây dựng của nhà họ Niên đã xây cho nhà họ Tống xưởng vải mới, cũng là doanh nghiệp xây dựng cho bất động sản của nhà họ Phó, có quan hệ rất thân thiết với cả hai nhà Tống, Phó.

Ông chủ Niên như có suy nghĩ đó, nhìn sang Tần Du: "Không làm phiền cháu bàn chuyện làm ăn nữa, cuộc họp thương hội ngày mai, cháu thay cha đến phải không?"

"Vâng ạ. Cháu sẽ đến!"

"Ngày mai rồi nói chuyện sau."

"Bác đi cẩn thận ạ."

Tiễn ông chủ Niên đi xong, ba người cùng nhau đi vào phòng làm việc của Bob, Bob kêu thư ký mang cà phê lại.

Phòng làm việc của Bob rất lớn, có một dãy sô pha, ba người ngồi xuống, Bob hỏi Tần Du: "Yolanda, hôm qua cô nói bữa nay sẽ cũng Tống tiên sinh đến công xưởng của bạn anh ấy, tình hình thế nào?"

"Tôi là muốn nói với anh chuyện này đó! Josh quả thực rất có thiên phú với máy móc. Người bạn kia cũng anh cũng quen biết đấy, là John, máy may của anh ấy hiện tại gặp phải hai vấn đề, hôm nay đã có phương án giải quyết rồi..." Tần Du báo cáo tiến triển, cô nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Tôi nghĩ Steven rất chắc chắn về năng lực của Josh."

Tống Thư Ngạn gật đầu: "Đúng là như vậy, trong quá trình tiếp xúc nhiều với Josh, tôi cho rằng anh ấy là một người cố chấp với kỹ thuật, tôi tin vào sản phẩm của anh ấy. Tôi nghĩ sau khi đã nói chuyện với ba mình, chúng ta có thể tiến hành bàn bạc giá cả rồi."

Bob không ngờ tin tốt lành lại đến nhanh như vậy: "Tống tiên sinh, cảm ơn anh đã công nhận nhãn hàng mới của Cohen và chúng tôi, tin này thật sự quá tuyệt vời."

Thư ký của Bob bưng cà phê vào, Tống Thư Ngạn gắp một cục đường, nửa chén sữa bò vào trong tách cà phê, dùng muỗng khuấy đều nó: "Quả thực sự cố chấp của Josh trên phương diện kỹ thuật đã lay động tôi."

Tần Du nhận lấy cà phê, từ chối đường và sữa, trực tiếp uống cà phê không đường: "Bob, tôi còn đề nghị nhà máy Hưng Hoa và Josh hợp tác, John và Josh đều rất hứng thú."

Bob khó hiểu: "Hợp tác như thế nào?"

"Josh sẽ dùng bản quyền và kỹ thuật của anh ấy để đầu tư vào cổ phần của nhà máy Hưng Hoa, mà nhà máy Hưng Hoa sẽ treo biển Trung – Đức hợp tác đầu tư..."

Nghe Tần Du giải thích, Bob đã hiểu được, nhưng cậu ta vẫn còn lo lắng: "Thứ chúng ta vẫn luôn mua là thiết bị nhập khẩu nước ngoài. Nếu mua sản phẩm của Trung Quốc, có thể sẽ giảm thấp sự tin cậy của khách hàng đối với chúng ta."

Tần Du nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Xưởng Hải Đông là một trong những xưởng vải Trung lớn nhất, nếu bọn họ dẫn đầu, chắc chắn sẽ là sự mở đầu tốt đẹp."

Tống Thư Ngạn phát hiện cà phê Tần Du uống không bỏ đường, không bỏ sữa. Từ uống coca-cola đến cà phê không đường, cách sống của cô rất sống kiểu Tây, rất khó tin rằng đây là một người phụ nữ chưa từng được ra nước ngoài.

Tần Du không hề hay biết Tống Thư Ngạn nhìn cô như vậy, nếu biết, cô sẽ nói anh nghe, đây không gọi là theo kiểu Tây, mà gọi là hiện đại hóa. Thấy anh ấy thất thần, cô nhắc nhở: "Tống tiên sinh."

Tống Thư Ngạn lấy lại tinh thần: "Chủ yếu là điều kiện thanh toán và phục vụ sau khi bán đã hấp dẫn tôi..."

"Tôi nhớ trước đây anh từng nói với tôi, thị trường máy may hiện tại của Anh cũng đang bị xí nghiệp Nhật Bản nhanh chóng chiếm cứ. Đối mặt với máy may khí thế hừng hực của Nhật, nếu chúng ta có thể bổ khuyết vào thị trường giai đoạn suy yếu, nhất định sẽ mang lại cho thị trường thêm nhiều sự lựa chọn."

"Đây quả thực là một con đường, tôi cần phải thương lượng với Madam một chút." Bob không hề đưa ra câu trả lời cho Tần Du ngay, cậu ta nhìn đồng hồ, hỏi Tống Thư Ngạn: "Steven, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm?"

Tống Thư Ngạn nhìn sang Tần Du, rồi nói với Bob: "Vừa này John có đề nghị cùng ăn cơm tối, Yonlanda hỏi cậu ấy có phải muốn chưa già đã có bụng bia rồi hay không. Tôi đồng ý với cách nói của Yonda, tối nay không ăn nữa."

"Hóa ra là vậy." Bob nhún vai, có hơi đáng tiếc, cậu ta chợt nhớ ra một chuyện: "Steven, mốt anh có rảnh không? Cùng đi xem đua ngựa chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-106.html.]

DTV

"Ngựa của anh đua à?" Tống Thư Ngạn hỏi cậu ta, người Tây rất thích chơi đua ngựa, các cửa hàng Tây lớn nhỏ đều có ngựa của riêng mình là chuyện bình thường. Thời đại này, sở thích của người Tây nhất định sẽ gây ra xu hướng, người Trung cũng thích đua ngựa giống họ.

"Không phải ngựa của tôi, mà ngựa của Madam."

"Ngựa của tiên sinh Smith vẫn luôn là chú ngựa đoạt giải, tôi nhất định phải đi xem."

Bob lấy ra hai tấm vé trong ngăn kéo, đưa cho Tần Du và Tống Thư Ngạn: "Gặp nhau ở trường đua ngựa nhé."

Tần Du nhận lấy vé: "Cảm ơn!"

Ra khỏi phòng làm việc của Bob, Tần Du tiễn Tống Thư Ngạn xuống lầu.

Tuy trong căn nhà này đầy đủ vật dụng, nhưng vật phẩm hằng ngày, chăn ga đều không có, Tần Du chuẩn bị dọn quá đó. Nếu đi xem đua ngựa sẽ rất lãng phí thời gian, cô đưa vé ra: "Tiên sinh Tống, chủ nhật tôi có chút chuyện, anh xem có người bạn nào đi chung với anh được không. Vé không dùng đến thì đáng tiếc quá."

"Tiểu thư Tần, chắc em vẫn chưa biết vị trí của tấm vé này nhỉ. Người Trung bình thường sẽ không đi được đâu, chỉ có chủ ngựa tăng cho mới có cơ hội vào đó. Rất nhiều thương gia giàu có ở đấy đều cảm thấy vinh dự khi có được tấm vé như vậy đấy. Nếu em không đi, chắc Bob sẽ có suy nghĩ khác."

Tần Du không biết một tấm vé đua ngựa mà lại phiền phức như vậy, hóa ra tấm vé này còn là vé vào cổng của xã hội thượng lưu à?

"Cảm ơn đã nhắc nhở!"

Tống Thư Ngạn cười nhạt: "Điều nên làm mà, khoảng mười hai giờ trưa chủ nhật tôi đến đón em."

"Không cần phiền phức vậy đâu, sáng chủ nhật tôi còn có việc, chưa chắc lúc đấy bản thân ở đâu. Đến giờ tôi tự đi được rồi. Tới trước giờ vào cổng khoảng một tiếng phải không?"

"Nửa tiếng là được rồi, mười hai giờ rưỡi tôi đợi em ở trước cửa trường đua ngựa."

Kiếp trưởng trường đua ngựa đã trở thành công viên Nhân Dân, lúc nhỏ cô thường tới đấy, khi trưởng thành cô chỉ đến đó được một lần, là vì bị mẹ cô lôi đi xem mắt. Trải nghiệm này không nói cũng được.

Trường đua ngựa và công viên Nhân Dân ở cùng một chỗ, nhưng chức năng hoàn toàn khác nhau. Cô có thể nhận ra cánh cổng lớn, nhưng đi vào chắc chắn không tìm được phương hướng, có người quen dẫn đường cũng tốt.

Tống Thư Ngạn lên xe, Tần Du vẫy tay với anh, anh kéo cửa sổ xe xuống: "Tiểu thư Tần, xem đua ngựa phải mặc đồ Tây."

"Được." Điều này Tần Du biết, kiếp trước cô đến Hong Kong, có một người bản địa dẫn cô đi xem đua ngựa, người giàu mặc đồ Tây, mà công dân thành phố thích cá cược thì mặc áo thun quần lửng, trong tay cầm tờ báo liên quan đến đua ngựa.

Tống Thư Ngạn nhớ đến khung cảnh Tần Du che dù trong màn mưa ở Vũ Hán, anh lại nói thêm một câu: "Tốt nhất là mang theo một cây dù."

Trên phim truyền hình của nước Anh ở kiếp trước, những quý tộc đi xem đua ngựa đều mặc đồ Tây, phụ nữ thì có đủ loại mũ dạ, còn cả che dù, Tần Du nói: "Cảm ơn nhắc nhở!"

*

Sáng hôm sau, Tần Du sắp xếp công việc tiếp theo với những đồng nghiệp trong bộ phận ở cửa hàng Tây.

Thời đại này, khu vực tập trung ngành nghề may mặc được gọi là "Thượng Thanh Thiên", Thượng là Thượng Hải, Thanh là Thanh Đảo, Thiên là Thiên Tân.

Ở Thượng Hải có tổng cộng ba mươi bảy nhà máy may mặc, Thanh Đảo mười bốn nhà, Thiên Tân mười một nhà. Trong những xưởng vải ở Thượng Hải, Đông Dương có sáu nhà, nhưng quy mô của sáu nhà này còn lớn hơn hai mốt nhà máy vải của người Trung đầu tư, có thể thấy được nó to đến cỡ nào.

Bước thân vào đây Tần Du mới biết nền công nghiệp của dân tộc mình yếu đến mức nào, mà xưởng vải Đông Dương dựa vào vốn cực thấp ở Trung Quốc, xuất khẩu số lượng vải lớn sang Âu Mỹ, lợi nhuận giành được sẽ trở thành lửa đạn rơi trên đầu người Trung Quốc trong tương lai.

Loading...