Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:07
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thư Ngạn thấy hai người chụm đầu với nhau, thực sự không kìm được nữa: "Tiểu thư Tần, cá cháy hấp rượu, nhân lúc còn nóng cô hãy ăn đi, lạnh sẽ có mùi rất tanh đó."

Tần Du nghe vậy, ngẩng đầu nở nụ cười xã giao: "Cảm ơn!"

Cô không nói chuyện với Phó Gia Thụ nữa, trong lòng Tống Thư Ngạn thấy dễ chịu hơn, nhưng anh ấy lại nghe thấy Phó Gia Thụ nhắc nhở Tần Du đang giơ đũa ra: "Phần lưng nhiều xương, nhưng thịt ăn ngon."

"Được."

Tần Du gắp một miếng ở phần lưng, cho vào dĩa của mình.

Kiếp trước cô ăn qua rất nhiều cá cháy, dù sao cũng chỉ đến thế mà thôi! Cô chê nó quá nhiều xương, cho nên không hứng thú lắm. Cũng rất khó hiểu được câu nói "một thước cá cháy mới ra nước, cành thông nổi lửa vị vô đối" dùng để tán thưởng mùi vị của cá cháy này.

Mãi cho đến khi cô cho một miếng vào miệng, thịt cá mềm và tươi, cô đột nhiên hiểu được sự si dại của người cổ đại đối với con cá này.

Kiếp trước cô nghe nói cá cháy Trường Giang là chính gốc, nhưng bởi vì có nhiều đập nước, khiến nó không thể chảy ngược lại, cho nên sau những năm tám mươi đã gần như là biến mất không dấu vết, cá cháy ăn được sau này là cùng loại nhập từ nước ngoài vào, nhưng mùi vị không thể sánh được với cá cháy Trường Giang, lúc đấy cô còn không tin.

"Ngon không?" Phó Gia Thụ nghiêng đầu, mỉm cười hỏi cô.

Dẫu cho kiếp trước đã được ăn rất nhiều thức ăn ngon, nhưng Tần Du cũng cảm thấy con cá này quả thật tươi ngon lạ thường, không hổ thẹn với tiếng tăm của nó: "Rất ngon."

"Con cá này sao không bỏ vảy đi vậy?" Kỹ sư Lý hỏi.

"Đây là anh không biết gì rồi. Những gia đình giàu có muốn xem con dâu mình có kiến thức, có quản được gia đình hay không, chính là đưa họ một con cá cháy để xem họ xử lý nó như thế nào. Nếu bỏ vảy thì chứng tỏ cô con dâu mới này chưa từng trải sự đời, không thể quản gia đình được." Kỹ sư Trương nói với sư phụ Lý: "Vảy của cá cháy này đều là mỡ, bỏ vảy đi thì mùi vị của cá cháy sẽ giảm bớt một nửa."

"Không phải chứ? Làm đại thiếu phu nhân mà còn phải có bản lãnh này à?"

"Đương nhiên rồi, đừng nói đến gia đình giàu có nữa, dù là một gia đình bình thường thì nhất định cũng sẽ tìm một người con dâu siêng năng, cần cù. Không biết nấu cơm, chắc chắn ba mẹ chồng sẽ không thích đâu! Gia đình giàu có ấy hả? Các món ăn cao cấp này đều phải biết hết đấy!" Kỹ sư Trương nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.

Tần Du giơ đũa gắp thêm một miếng cá cháy, đang cúi đầu nhặt xương thì nghe kỹ sư Lý nói: "Ngay cả cá cháy tiểu thư Tần còn không biết, không lẽ ông nói cô ấy không thể làm con dâu của gia đình giàu có hả?"

Tần Du đang im lặng ăn cá đột nhiên bị nhắc đến, ánh mắt mơ hồ, kỹ sư Trương hỏi cô: "Tiểu thư Tần, cô biết nấu ăn không?"

"Chỉ nấu chín, bản thân ăn được mà thôi." Trên thực tế Tần Du là người rất coi trọng việc ăn uống, vô cùng am hiểu về nó. Nhưng trong trường hợp này, cô không muốn nói thật.

Phó Gia Thụ nhớ hôm ăn há cảo, cô từng nói cách làm mì sợi như thế nào.

"Hiện giờ đã là thời đại mới rồi, thiếu gia của gia đình giàu có đều chịu sự giáo dục của phương Tây, những người vợ biết nấu ăn, thêu thùa ở thời đại cũ kia rất khó giành được sự coi trọng. Kiểu người phụ nữ có tư tưởng như tiểu thư Tần sẽ được xem trọng hơn." Lời nói của Tống Thư Ngạn có thể xem như rất thẳng thắn, cũng là đang nhắc nhở Phó Gia Thụ.

Tiếc là cá nóc vừa được dọn lên, Phó Gia Thụ dường như không nghe thấy, chỉ lo nói chuyện với Tần Du: "Tiểu thư Tần, ăn miếng thịt cá nóc đi. Cá nóc ở thời gian này rất thơm ngon."

Tần Du nghe lời, lấy đũa gắp một miếng thịt kia, kiếp trước cá cháy chính gốc Trường Giang đã tuyệt chủng, nhưng sản nghiệp cá nóc lại phát triển mạnh, nên vẫn còn ăn được.

Cô cũng thích ăn, ít ra cô cho rằng cá nóc ngon hơn cá thác lác toàn là xương nhiều. Đương nhiên đây là khẩu vị mỗi người, có người lại thích ăn cá thác lác mềm mại.

Tống Thư Ngạn thấy Tần Du ăn rất vui vẻ, Phó Gia Thụ còn rót thêm trà cho cô, có phải lời nói của anh ấy không ai nghe vào tai không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-102.html.]

Tối qua Tống Thư Ngạn tự cho rằng đã nói chuyện thẳng thắn với Phó Gia Thụ rồi, anh ấy muốn theo đuổi Tần Du, mà Phó Gia Thụ cũng không phản đối, đồng thời còn tỏ ý anh sẽ không theo đuổi Tần Du. Vậy lúc này Phó Gia Thụ lại tỏ vẻ ân cần với Tần Du là thế nào?

Đây đã là gì? Thịt vịt thơm giòn vừa được dọn lên, Phó Gia Thụ lại giới thiệu: "Ăn một miếng thịt vịt thơm giòn đi, da vịt xốp giòn, thịt vịt rất thấm vị."

Tần Du còn chưa giơ đũa ra, thì người Tây bên cạnh đã gắp trước hai miếng, Josh là ăn không quen mấy món ăn này, cá cháy, cá nóc không phải món ăn ưa thích của anh ấy. Nhưng thịt vịt thơm giòn thì anh ấy lại ăn rất ngon lành.

Tần Du thấy Josh khen ngợi thịt vịt ngon, cô cũng gắp một miếng, nói với Phó Gia Thụ: "Đừng mải chăm lo cho bọn tôi nữa, anh cũng ăn đi."

Bọn tôi ở đâu ra? Rõ ràng Phó Gia Thụ chỉ chăm lo cho một mình cô mà thôi, lồng n.g.ự.c Tống Thư Ngạn ngột ngạt, mẹ nó, còn là anh em không vậy?

"Ối! Xin lỗi, tiên sinh, thật sự xin lỗi anh!"

Không biết vì sao nhân viên phục vụ lại bưng không vững bát canh, làm đổ lên bộ đồ Tây của Phó Gia Thụ, anh vừa nói: "Không sao, không sao!", vừa rút khăn tay trong túi ra lau nước canh trên người.

Nhân viên phục vụ bỏ bát xuống, liên tục cúi người xin lỗi: "Tiên sinh, thật xin lỗi anh, để tôi mang đi giặt cho anh."

"Không cần đâu."

Tần Du thấy trên vai Phó Gia Thụ có dính một hạt nhỏ, cô lấy khăn tay trong túi ra lau nó đi.

Phó Gia Thành cảm nhận được bèn nghiêng đầu mỉm cười cảm ơn cô: "Cảm ơn cô!"

"Không có chi." Tần Du mỉm cười đáp lại anh.

Đừng nói là Phó Gia Thụ tỏ vẻ ân cần với Tần Du, mà mới nãy cô ngăn cản Phó Gia Thụ uống rượu, lúc này lại lấy hạt dính trên vai cho anh, Tống Thu Ngạn xác nhận Tần Du cũng có thiện cảm với Phó Gia Thụ.

Trước đây Tống Thư Ngạn cho rằng Phó Gia Thụ là người có chừng mực, anh đã nói với anh ấy là sẽ giữ khoảng cách với Tần Du. Nhưng hiện thực thì không phải vậy, giữa anh và Tần Du không những không duy trì khoảng cách, mà còn khá thân mật.

DTV

Bữa trưa kết thúc, mọi người đều nóng lòng muốn nghe sáng kiến của Tần Du. Trên đường trở về, Tần Du vẫn ngồi xe của Tống Thư Ngạn.

Lúc này Tống Thư Ngạn mới phát hiện bản thân không biết lái xe là chuyện rất phiền phức. Nêu anh ấy biết lái xe, lúc này dù Josh có ở trong xe thì anh cũng có thể nói chuyện được với Tần Du. Hiện giờ tài xế ở bên cạnh, có một số lời không thể nói được.

Xe của Phó Gia Thụ đi đằng trước, anh rất quen thuộc con đường này. Anh vào trong xưởng trước, Phó lão gia xuống xe, muốn lên văn phòng ở trên lầu gọi điện thoại.

Phó Gia Thụ đứng ở dưới lầu đợi, rất nhanh xe của Tống Thư Ngạn cũng đã đến.

Xe đã dừng hẳn, Tống Thư Ngạn nóng lòng đẩy cửa bước ra, phát hiện Phó Gia Thụ đã đứng ở trước cửa ghế sau mở cửa cho Tần Du rồi, lại lần nữa anh ấy bị giành trước một bước.

Tần Du xuống xe, nói với Phó Gia Thụ: "Cảm ơn!"

Suốt đường đi không thể nói chuyện được với Tần Du nên anh ấy muốn tỏ vẻ ân cần với cô, nhưng lại bị cướp đi lần nữa. Tống Thư Ngạn tức giận đập cửa vào, tiếng đóng cửa dị thường vang lên.

Tần Du quay đầu nhìn anh ấy, Tống Thư Ngạn phát hiện mình thất lễ, bèn thu lại vẻ mặt không vui, để lộ ra nụ cười nho nhã lịch sự.

"Tiểu thư Tần, tôi kêu lão Trương chuẩn bị bảng vẽ?" Phó Gia Thụ không thức thời mà còn nhích lại gần Tần Du.

Loading...