Xuyên Thành Cung Nữ Phải Chinh Phục Nam Chính - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-11-03 10:39:23
Lượt xem: 44
Bây giờ đang là đầu Hạ, cái nắng mùa Hè tươi đẹp dịu dàng. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ giấy trắng nhờ, chiếu vào căn phòng sạch sẽ đơn sơ.
Tiêu Trường Uyên đẩy cửa ra với vẻ mặt thờ ơ, vào bếp nhóm lửa nấu cơm.
Ba ngày nay, Tiêu Trường Uyên là người chịu trách nhiệm nhóm lửa nấu cơm, chăm sóc những chuyện nhỏ nhặt cho Vân Phiên Phiên.
Những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng vô cùng tinh xảo, vương vẻ lười biếng sau khi được thỏa mãn và sự thờ ơ lạnh nhạt.
Hai má Vân Phiên Phiên đỏ bừng, cô nằm vật trên giường, toàn thân mềm nhũn.
Đôi mắt trong vắt xinh đẹp thất thần nhìn đỉnh màn.
Giọt lệ trong suốt dính ướt hàng mi của cô, khiến khuôn mặt mỹ miều quyến rũ càng có vẻ dịu dàng thanh thoát, nhu nhược đáng thương hơn.
Vân Phiên Phiên không tài nào ngờ nổi, Tiêu Trường Uyên lại ham mê trò tu luyện ma công thế này.
Chàng mê mẩn nó đến độ gần như bệnh hoạn.
Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác rõ ràng là một núi băng thanh tâm quả dục lạnh lùng cô độc.
Nhưng bây giờ, cô lại bị ngọn núi băng này vần vò đến mức ba ngày không xuống nổi giường.
… Đúng là bắt nạt người ta quá đáng.
Nghĩ đến hành động mấy hôm nay của Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên không khỏi rơi lệ lã chã.
Cô khóc lóc vô cùng đáng thương.
Tự rầu rĩ một mình một lát.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng nhóm lửa xắt rau vọng lại từ nhà bếp.
Bụng cô sôi ùng ục vì đói.
Cô thấy hơi bất mãn.
Rõ ràng người tốn thể lực là Tiêu Trường Uyên, tại sao kẻ đói bụng lại là cô chứ? Ông trời quả thực bất công lắm.
Vân Phiên Phiên nằm thương thân trách phận trên giường hồi lâu.
Tiếng kẽo kẹt vang lên.
Tiêu Trường Uyên đẩy cửa phòng từ ngoài, đi vào trong.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng động, cô sợ tới nỗi lập tức lau hết nước mắt trên mặt bằng chăn.
Từ sau khi khôi phục ký ức, Tiêu Trường Uyên cực kỳ ghét nước mắt của cô. Mỗi lần nhìn thấy cô khóc, chàng lại hành hạ cô rất ác. Vậy nên bây giờ Vân Phiên Phiên hoàn toàn không dám khóc trước mặt Tiêu Trường Uyên nữa, cô tự nuốt hết nước mắt vào trong bụng một mình.
Vân Phiên Phiên vừa lau xong nước mắt thì Tiêu Trường Uyên bưng một bát mỳ gà xé phay trộn rau tới trước giường.
Chàng đặt bát đũa lên tủ đầu giường.
Rồi cúi người xuống, định đỡ Vân Phiên Phiên dậy.
Vân Phiên Phiên nào dám để chàng đỡ, cô vội trùm chăn ngồi dậy vì sợ.
“Thiếp tự ngồi được ạ.”
Tiêu Trường Uyên ngồi xuống mép giường, bưng bát đồ ăn sáng kia lên.
Chàng gắp mấy sợi mì bằng đũa, đưa tới bên miệng Vân Phiên Phiên.
“Há miệng.”
“Phu quân, thiếp có thể tự ăn mà…”
Vân Phiên Phiên đưa bàn tay nhỏ ra, định cầm lấy bát đũa từ tay Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Giọng nói lạnh lùng bỗng dưng đóng thành băng đá.
“Trẫm cho nàng cử động à?”
Mắt Vân Phiên Phiên đỏ lên vì hãi hùng, cô lập tức rụt tay vào trong chăn. Cô thấp thỏm lo âu nhìn Tiêu Trường Uyên, thấy tuy rằng Tiêu Trường Uyên nhíu mày, nhưng mắt chàng không có vẻ lạnh lẽo độc ác. Bấy giờ cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại qua được cửa ải hiểm nguy lần nữa.
Từ sau khi phục hồi trí nhớ, dục vọng khống chế của Tiêu Trường Uyên trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là ở trên giường.
Chàng không chấp nhận để Vân Phiên Phiên được tự do dù chỉ một chút.
Chàng không cho cô tự ăn, không cho cô tự rửa mặt, tất cả mọi việc đều phải để chính tay chàng làm.
Tiêu Trường Uyên tiếp tục đút mỳ cho Vân Phiên Phiên ăn.
Chàng đút miếng nào, cô phải há miệng ăn miếng đấy.
Có khi cô ăn hơi nhanh, Tiêu Trường Uyên sẽ cau mày lại.
“Sao phải gấp gáp thế?”
Vân Phiên Phiên thấy chàng nhíu mày thì lại vô thức cảm thấy sợ hãi.
Cô ăn chậm đi, nhai kỹ nuốt chậm số mỳ vào trong bụng.
Sau đó cô ngước đôi mắt hạnh ướt át long lanh lên, nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ yếu đuối đáng thương.
“Phu quân, thiếp sai rồi.”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô bằng ánh mắt rét căm căm: “Tiếp tục đi.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy mấy ngày nay mình không bị Tiêu Trường Uyên dọa cho sợ c.h.ế.t ngắc là đã may phước lắm rồi.
Cô biết dục vọng khống chế biến thái này của Tiêu Trường Uyên là để trả thù cô.
Trước giờ chàng luôn bị cô giăng bẫy.
Bị cô lừa xoay như chong chóng.
Cho nên bây giờ, chàng mới dùng cách kiểm soát cực đoan thế này để trả thù trò đùa nghịch hồi xưa của cô với chàng.
Vân Phiên Phiên cảm thấy từ lúc Tiêu Trường Uyên phục hồi ký ức, cô không chỉ mất đi tự do, mà còn mất cả tôn nghiêm.
Cô cảm thấy việc Tiêu Trường Uyên đút cho cô ăn hằng ngày thế này, có khác gì cho Bling Bling ăn đâu.
Nghĩ đến Bling Bling, Vân Phiên Phiên hơi lo lắng nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, mấy nay chàng có cho Bling Bling ăn không?”
Tiêu Trường Uyên mắt điếc tai ngơ, chỉ lau miệng cho Vân Phiên Phiên bằng khăn gấm.
Lau miệng cho cô xong, chàng mới ngước cặp mắt đen lê, lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Phiên Phiên vẫn còn sức để ý đến Bling cơ à…”
Cặp mắt đen đặc u ám của chàng nhìn vào đôi môi anh đào của Vân Phiên Phiên, ánh mắt dần tối đi.
“Vậy chắc hẳn nàng có sức để luyện ma công tiếp rồi.”
Vân Phiên Phiên thấy ánh mắt nguy hiểm của chàng, lòng cô nhảy dựng, mặt nóng rẫy lên.
Hơi thở lập tức trở nên dồn dập hơn.
Anh bạo quân chỉ muốn kéo cô luyện ma công bất cứ lúc nào.
Hình như chàng không biết tiết chế là gì.
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi trùm chăn lên người, lảng mắt qua chỗ khác.
Vì thấy sợ, nên thân thể mảnh khảnh của cô run lên, cô ôm chăn, rụt người về đằng sau liên tục.
Tiêu Trường Uyên bỏ bát đũa trong tay xuống, cúi mình phủ lên người cô.
Sau cơn mưa rền gió dữ hoa rơi tan tác.
Cánh hoa hóa bùn, mưa rào thành sình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cung-nu-phai-chinh-phuc-nam-chinh/chuong-59.html.]
Xong việc, Tiêu Trường Uyên lạnh lùng lười biếng dậy mặc quần áo, thả Vân Phiên Phiên vào trong chăn, mang bát đũa xuống bếp dọn dẹp.
Dọn bếp xong, Tiêu Trường Uyên đổ nước trong lu vào thau tắm. Sau khi đun nóng nước bằng nội công, chàng mặc kệ sự vật lộn của Vân Phiên Phiên, bế Vân Phiên Phiên đã nhũn nhùn như vũng bùn trên giường vào thau tắm, cúi đầu tỉ mẩn rửa sạch người ngợm cho cô.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt giãy giụa.
Nhưng tất cả đều là phí công.
Tiêu Trường Uyên nắm chân cô, nói nhẹ tênh: “Có chỗ nào trên người nàng là trẫm chưa cắn đâu…”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, hàng mi run lên, khuôn mặt nóng rẫy, thẹn chỉ muốn chui đầu xuống đất.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, để mặc chàng đùa nghịch với thân thể mình trong nước.
Cô cảm thấy bây giờ mình không giống một con người có nhân cách toàn vẹn.
Mà chỉ là một con búp bê vải trong tay chàng.
Chàng cho cô ăn, tắm rửa sạch sẽ cho cô, đối xử dịu dàng cẩn thận với cô.
Nhưng chàng lại không tôn trọng ý chí của cô.
Nhất là sau đấy, tắm rửa tinh tươm cho cô xong, Tiêu Trường Uyên lại bế cô lên luyện ma công lần nữa.
Thân thể cô dường như đã tới giới hạn cuối cùng mà bản thân có thể chịu đựng được.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói lọi, dạt dào sức sống, ve kêu chim hót, nhưng thế giới này đã không còn thuộc về cô nữa.
Vân Phiên Phiên lo rằng mình sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại ở trên giường.
Toàn thân cô bủn rủn, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên đỉnh màn.
Vân Phiên Phiên đột nhiên nghĩ ra một từ để mô tả bản thân.
“Búp bê vải rách nát.”
Bụp! Bụp! Hai thằng người nhỏ một đen một trắng đột nhiên nhảy ra trong đầu Vân Phiên Phiên.
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng nói: “Hội những cô gái xuyên sách chính nghĩa như tụi này không bao giờ làm búp bê đâu! Phiên Phiên mau chạy đi!”
Bé Phiên tà ác màu đen bảo: “Tại sao phải chạy? Rõ ràng hai người yêu nhau như thế cơ mà!”
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng cất giọng vô cùng hùng hồn: “Những cô gái xuyên sách chính nghĩa tụi này không cần tình yêu! Tụi này chỉ cần chính nghĩa thôi!”
Bé Phiên tà ác màu đen dụ dỗ cô: “Nhưng Phiên Phiên ơi, cô cũng thấy sung sướng cơ mà, chàng ta chính là người đàn ông mà cô yêu nhất. Khi hai người luyện ma công, rõ ràng cô cũng cảm nhận được khoái cảm mà chàng ta mang lại cho cô. Bây giờ chàng ta chỉ đang tức giận quá thôi, cô dỗ chàng ta một tí là được mà.”
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng tức giận nói: “Đấy là sự sung sướng hời hợt! Khoái cảm trống rỗng! Những cô gái xuyên sách chính nghĩa tụi này không cần thứ khoái cảm đáng xấu hổ ấy!”
Bé Phiên tà ác màu đen không kìm được nữa, đạp Bé Phiên chính nghĩa màu trắng một cái: “Rõ ràng Phiên Phiên cảm nhận được là Tiêu Trường Uyên vẫn yêu cô ấy mà!”
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng hếch cái mặt trắng, nói năng cực kì khí phách: “Nhưng chàng ta không còn yêu cô ấy như ngày xưa nữa!”
Nhưng chàng không còn yêu cô như ngày xưa nữa!
Nghe thấy câu này, dòng lệ trong suốt trào ra từ hốc mắt của Vân Phiên Phiên.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má hồng hào của cô, thấm ướt chiếc gối bên tai.
Đây là câu nói khiến cô đau đớn nhất.
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng thấy Vân Phiên Phiên khóc, bèn giẫm thẳng Bé Phiên tà ác xuống đất, tranh thủ khuyên ngay: “Phiên Phiên! Mau chạy đi! Cô phải lật đổ ách bóc lột tàn nhẫn! Cô phải đại diện cho chính nghĩa, phản kháng lại xã hội cổ hủ tàn ác này! Cô phải cho tên bạo quân kia biết được sự lợi hại của cô!”
Vân Phiên Phiên nghe Bé Phiên chính nghĩa nói vậy.
Đôi mắt trống rỗng vô hồn từ từ sáng lên, dần trở nên kiên định hơn.
Không sai, cô phải cho anh bạo quân biết sự lợi hại của cô.
Cô nhất định phải khiến chàng hối hận vì đã đối xử với cô như thế.
Cô cần phải bỏ trốn.
Sau khi nảy ra ý này, Vân Phiên Phiên cảm thấy cuộc đời mình dường như trở nên thông suốt rộng mở.
Tất cả khói mù đều bị ánh mặt trời xua tan.
Cô bắt đầu lên kế hoạch tỉ mẩn làm sao để trốn thoát khỏi Tiêu Trường Uyên.
Ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng dính lấy cô, chỉ lúc gánh nước và nấu cơm, chàng mới tạm thời bỏ cô lại.
Nhưng khoảng thời gian này quá ngắn ngủi, không đủ để cô chạy trốn.
Cho nên cô cần nghĩ cách đuổi Tiêu Trường Uyên qua chỗ khác.
Vân Phiên Phiên đang trầm tư suy nghĩ.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên nắm cằm cô, cất giọng trầm khàn.
“Phiên Phiên, nàng đang nghĩ gì thế?”
Vân Phiên Phiên ngẩn ra, lập tức thôi suy tư, rụt rè nói: “Thiếp đang nghĩ phải chuộc tội với phu quân như thế nào…”
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên sâu thẳm, chàng quệt ngón tay qua những giọt lệ chưa kịp lau khô của cô, giọng điệu lạnh lùng: “Nghĩ ra chưa?”
Vân Phiên Phiên gật đầu: “Nghĩ ra rồi ạ.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Là gì?”
Vân Phiên Phiên vươn cánh tay thon thả mịn màng, ôm lấy Tiêu Trường Uyên. Cô vùi gương mặt nhỏ trong vòm n.g.ự.c ấm áp của chàng, nũng nịu dịu dàng nói: “Thiếp phải dùng hết cuộc đời này để chuộc tội với phu quân, mãi mãi không rời xa phu quân nữa.”
Tôi phải chạy trốn, để anh hối cũng không kịp.
Tiêu Trường Uyên nghe vậy thì nheo đôi mắt phượng sâu như đầm lạnh lại.
“Phiên Phiên của trẫm thông minh hơn rồi.”
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, định kéo cô luyện ma công tiếp.
Vân Phiên Phiên lập tức co người lại: “Phu quân, thiếp đau quá…”
Động tác của Tiêu Trường Uyên khựng lại, chàng hơi chau mày.
“Đau ở đâu?”
Vân Phiên Phiên đột nhiên nghĩ ra một cách có thể đuổi Tiêu Trường Uyên đi. Vì thế cô dằn sự ngượng ngùng xuống, ghé sát lại gần tai Tiêu Trường Uyên, thì thào chỗ ấy. Tiêu Trường Uyên nghe vậy, cặp mắt đen sâu thẳm u ám nhìn cô.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt nói: “Chắc là thiếp phải bôi thuốc thôi…”
Tiêu Trường Uyên kiểm tra một lát theo lời cô, chàng chui ra khỏi chăn, vẻ mặt lạnh lùng: “Ta đi mua thuốc.”
Vân Phiên Phiên tỏ vẻ đáng thương: “Thiếp đau quá, không muốn ra ngoài, phu quân lên phố huyện mua cho thiếp nhé.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Vân Phiên Phiên cố gắng kìm khóe môi chỉ muốn nhếch lên lại, để mình không có vẻ vui sướng quá.
“Cảm ơn phu quân, phu quân tốt với thiếp nhất.”
Tiêu Trường Uyên đứng dậy ra ngoài, lên phố huyện mua thuốc cao.
Trước khi đi, chàng nói với Vân Phiên Phiên: “Ở nhà chờ ta, không được chạy linh tinh.”
Vân Phiên Phiên gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, thiếp tuyệt đối không chạy lung tung đâu ạ.”
Tiêu Trường Uyên đi rồi, Vân Phiên Phiên lập tức thấy vui phơi phới.
Bây giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?
Vân Phiên Phiên lập tức mặc áo xống vào rồi xuống giường. Ngay khoảnh khắc chân chạm xuống đất, hai chân Vân Phiên Phiên mềm nhũn, cô khuỵu xuống như một vũng bùn. Cô thầm mắng Tiêu Trường Uyên mấy câu, bất chấp hai cẳng rã rời, Vân Phiên Phiên gian nan đứng dậy.
Cánh cửa phòng đang đóng kín bỗng dưng bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với ánh mắt nặng trĩu.
“Phiên Phiên, nàng định đi đâu?”