Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 86: Bây giờ tôi không thiếu tiền

Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:04:22
Lượt xem: 20

Không biết tại sao, Úc Cẩm Kiêu bỗng nhớ đến Úc Viên Viên.

Hình ảnh cô bé nhỏ nhắn chạy về phía anh trong bóng tối bên bờ biển hiện lên trong đầu.

Nếu không phải nhờ có sự xuất hiện của cô bé, Tôn Thành đã sớm bị ném xuống biển, mọi chuyện cũng sẽ phát triển theo kế hoạch của kẻ đứng sau.

Hình dáng nhỏ bé và lóng ngóng đó, như một thiên thần dễ thương, từ bóng tối dũng cảm thoát ra, kéo anh ra khỏi bóng đen của âm mưu.

“Úc tiên sing…” Tôn Thành ấp úng hỏi, “Tiếp theo tôi cần làm gì?”

Cảm xúc bạo ngược của Úc Cẩm Kiêu bị hình ảnh nhỏ nhắn ấy làm mềm lại, giọng nói cũng vô thức dịu đi vài phần: “Con gái cậu cần bao nhiêu tiền thuốc men?”

“Cái gì?” Tôn Thành không hiểu ý anh.

“Lời tôi khó hiểu lắm sao?” Úc Cẩm Kiêu hoài nghi xung quanh mình không ai bình thường, toàn người có trí tuệ hạn chế: “Cái này mà cũng không hiểu?”

“À, có lẽ cần khoảng 1 triệu.” Chưa đầy hai giây, bầu không khí vừa mới ấm lên đã bị sự không kiên nhẫn của Úc Cẩm Kiêu đè bẹp.

Trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh viết chữ lạch cạch.

Cửa sổ kính sau lưng Úc Cẩm Kiêu cho phép anh nhìn toàn cảnh thành phố, cảnh tượng trước mắt mang lại một cảm giác không thể diễn tả.

Tôn Thành bỗng nhớ đến những miêu tả của người khác về Úc Cẩm Kiêu - anh là người cai quản toàn bộ Giang Thành.

Toàn bộ thành phố đều nằm trong sự kiểm soát của anh, bao trùm bởi sự lạnh lùng và bạo lực của anh.

Nhưng cảm giác hiện tại dường như hơi khác, không thể nói rõ khác ở chỗ nào.

“Cầm đi, đây có 2 triệu.” Úc Cẩm Kiêu đưa cho anh ta một tấm thẻ: “Nếu người đó liên lạc lại, cậu cố gắng thăm dò danh tính của họ, đừng để lộ quá rõ. Dù họ nói gì, đều phải ghi lại từng chữ, rồi báo cho tôi.”

“Không, không cần đâu, Úc tiên sinh.” Tôn Thành kinh ngạc, vội vàng lùi lại hai bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-86-bay-gio-toi-khong-thieu-tien.html.]

Úc Cẩm Kiêu ghét bị người khác từ chối, sắc mặt âm trầm: “Sao vậy, nếu cậu cho rằng số tiền ít, có thể thương lượng, đối phương cho cậu bao nhiêu, tôi có thể gấp đôi.”

“Không phải ý đó.” Tôn Thành lo lắng nuốt nước bọt: “Đối phương ra giá 1 triệu, Úc tiên ính đã cho gấp đôi rồi, chỉ là…”

“Còn ‘chỉ là’ gì nữa?”

“Chỉ là, bây giờ tôi không thiếu tiền.” Tôn Thành cân nhắc một hồi, dùng lời đơn giản nhất để trả lời.

Bàn tay Úc Cẩm Kiêu cứng lại khi đang nắm tấm thẻ.

Có người dám nói trước mặt anh rằng “không thiếu tiền”.

Giọng điệu này không hề bình thường chút nào.

Nhận thấy ánh mắt của Úc Cẩm Kiêu nhìn mình trở nên kỳ lạ, Tôn Thành vội vàng bổ sung: “Thực ra là như vậy, tôi không nhận tiền của họ, từ đầu họ đã có ý định giao hàng và nhận tiền một lượt, nhưng tôi chưa đưa tài liệu cho họ. Còn về số tiền này… là vì tối qua tôi bất ngờ trúng số độc đắc, 10 triệu.”

Úc Cẩm Kiêu: “…”

“Vì vậy tôi đã tìm một nơi để bình tĩnh lại.”

Biến mất tối qua không phải là gặp nạn, càng không phải là bỏ trốn… mà chỉ vì trúng số quá kích động, cần thời gian để bình tĩnh lại?

10 triệu đối với Úc Cẩm Kiêu không phải là gì lớn lao, nhưng đối với Tôn Thành thì đó là một khoản tiền khổng lồ.

Như thể sợ Úc Cẩm Kiêu không tin, Tôn Thành lập tức lấy tấm vé số mà Úc Viên Viên nhặt được tối qua ra, rồi dùng điện thoại kiểm tra thông tin kết quả: “Úc tiên sinh, nhìn đi, tôi không nói dối, thật sự, 10 triệu!”

Lúc này, Tôn Thành không thể giả vờ bình tĩnh nữa, kích động đến mức vai cũng hơi run run.

“Cô bé Viên Viên đúng là phúc tinh của tôi.” Tôn Thành cẩn thận cất tấm vé số vào túi có khóa kéo, ánh mắt rưng rưng: “Vì vậy, Úc tiên sinh hãy yên tâm, tôi vốn chỉ vì tiền thuốc men cho con gái mà chợt nảy sinh lòng tham. Bây giờ đã có tiền thuốc men, chi phí điều trị phục hồi cho con gái cũng có, dù Úc tiên sinh cần tôi làm gì, tôi cũng sẽ không lấy thêm một đồng nào nữa.”

Úc Cẩm Kiêu đã thấy rất nhiều cảnh tượng gây sốc.

Nhưng… chưa từng gặp tình huống trước mắt này.

Loading...