"Tiểu Bằng là bả vai chùng xuống, đến bệnh viện khám cũng chuyện gì nên mới đến gặp cô.
Kết quả hôm nay ưỡn ngực, ngẩng đầu, tinh thần lên nhiều, tới đây hỏi xem t.h.u.ố.c gì thể chữa khỏi ."
Cố Mạn Mạn đẩy sổ đăng ký tới: "Nếu cần chữa trị thì ký tên."
Chị dâu đủ tuổi của Cô Mạn Mạn, cầm bút ký tên "Kiến Hồng" lên giấy.
Đây là cái tên đầu tiên mang cảm giác thời đại như kể từ khi cô đến đây.
Lấy cuốn sổ, Cố Mạn Mạn : "Chị dâu cũng ở đây chữa các bệnh cảm lạnh, đau nhức xương khớp, chấn thương và các bệnh khác.
Nếu chị dâu phát hiện vấn đề gì khi khám ở bệnh viện đây, phần lớn là do chuyện giấu kín trong lòng gây nên.
Chuyện giải quyết, nút thắt coi như giải quyết xong."
"Đồng chí Tiểu Bằng , quan tâm chị đồng chí khỏi bệnh vì đến gặp , nhưng với tư cách là của phòng khám, chỉ cần bước khỏi đây, sẽ bao giờ lấy tình trạng của bệnh nhân để chuyện."
" chỉ với chị rằng, ở đây, chị thể thẳng thắn tất cả những điều trong lòng mà thể với những xung quanh, cũng sẽ tiết lộ ngoài."
Khói hương cuồn cuộn tỏa , bay lên cao nửa mét, hóa thành sương mù khuếch tán cho đến khi mắt thường thấy .
tác dụng của nó cũng là tuyệt vời nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/chuong-137-tinh-nghia-se-ton-tai-mai-mai.html.]
Chị dâu Kiến Hồng mới một lúc, theo sự chỉ dẫn của Cố Mạn Mạn, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, đầu liếc mắt .
Thấy cửa Cố Mạn Mạn thuận tay đóng , căn phòng kín yên tĩnh, liền suy tư một chút.
Có điều gì mà thể với những xung quanh đây?
" ba mươi chín tuổi. Vì một lý do công việc lúc còn trẻ, thể lưu cho lão Quan một đứa con.
Chúng bàn bạc với nhưng chịu ly hôn với , rằng chuyện con cái sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng .
Tình nghĩa sẽ tồn tại mãi mãi."
Kiến Hồng thở dài, dường như nhớ một ít chuyện cũ nhắc tới:
"Nói thì như thế, nhưng khi ở chung với , chúng thử nhiều cách để sinh con của riêng ."
"Cách đây 5 năm, chẩn đoán là khả năng thụ thai, kỳ thật cho dù , thì việc sinh con ở độ tuổi 30 sẽ căng thẳng và nguy hiểm nên quyết định dừng việc ."
"Ngày hôm đó..." Đôi vai Kiến Hồng dường như nặng trĩu, khiến cô nghiến răng nghiến lợi gần như phun từng chữ:
"Hôm đó chồng bưng cho một bát canh thịt, với rằng đó thịt Phi Long trong núi, nấu với d.ư.ợ.c liệu, thậm chí còn ăn hết cả da và thịt."
"Kể từ ngày đó, suốt bảy ngày liền, nào chồng cũng nấu canh thịt cho , tự , bảo chồng cần việc vất vả.
Bà những lời, còn ý oán trách , rằng bà sáu mươi tuổi, còn lo bồi bổ sức khỏe cho , còn ."