Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 7: Kiếm tiền học tập
Cập nhật lúc: 2025-08-14 13:09:52
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mặc dù là bốn phần , sáu phần các ngươi, nhưng nếu tự tìm nơi đào, thì cũng cần chia tiền với nữa.”
Chúng thiếu niên thì mừng rỡ thôi.
Thẩm Mặc cúi đầu thi lễ, : “Đa tạ cô nương Lâm.”
Lâm Uyển Uyển khoát tay: “Không cần khách sáo. Mau đào tiếp , đất nơi đây nhiều sỏi đá, đào dễ, cẩn thận một chút.”
Cô dặn thêm: “Khi đào nhớ chú ý phần rễ, phần quan trọng nhất của cây đa hoa chính là rễ, nhất định hỏng, cố lấy cho nguyên vẹn.”
“Vâng, bọn sẽ chú ý!” Lâm Thạch Đầu đáp lời, sang thúc giục, “Thạch Đầu, mau chạy về lấy thêm mấy cái cuốc nữa, đào cho nhanh.”
Thấy bọn họ bắt đầu việc nghiêm túc, Lâm Uyển Uyển liền đeo giỏ lên lưng, chuẩn hái táo gai.
Thẩm Mặc trông thấy Cô rời , cất tiếng hỏi: “Cô nương định trở về ?”
“Không, lên phía hái táo gai, các cứ tiếp tục đào ở đây là .”
“Vậy xin cô nương đường cẩn thận, núi nhiều rắn rết, chớ lơ là.”
“Ừm, .”
Dù thương nơi tay, nhưng Lâm Uyển Uyển vội, thong thả hái từng quả một. Hai cây táo gai phát triển , chẳng mấy chốc Cô hái đầy một giỏ.
Cô mang chúng trở về , thấy trời hãy còn sớm, liền định nữa.
Giờ đường làng vắng vẻ, chắc hẳn đều đồng việc cả. Trên đường gặp chuyện gì.
Về đến nhà, Cô tìm một chậu gỗ lớn để đựng táo gai, nghĩ thầm tối nay thể hái thêm nữa, khi chỉ cần bỏ qua công đoạn bỏ lõi, bán với giá thấp hơn cũng .
Trước khi rời , Lâm Uyển Uyển còn gói thêm ít táo tàu và táo gai chế biến, mang theo một bình nước gốm nhỏ, nghĩ đến đám thanh niên đang vất vả đào dược núi, Cô nỡ để họ tay việc.
Vì thế, khi đóng cửa , Cô lên đường.
Dù chân mỏi, nhưng khi trông thấy những rễ đa hoa to khỏe trong tay bọn họ, Cô liền thấy vui vẻ.
Lâm Uyển Uyển xuống, ngắm họ việc một lúc cất tiếng gọi:
“Được , nghỉ ngơi một lát ! Ta mang đồ ăn và nước đến cho các đây!”
Lâm Thạch Đầu lập tức ném cuốc xuống, chạy tới.
“Này, uống nước .”
Cô đưa bình nước gốm cho , lấy túi táo gai tẩm đường, đưa tiếp cho .
Lâm Thạch Đầu vội vàng mở , chọn một quả cho miệng, nhai nhai mắt trợn to kinh ngạc.
“Ôi chao! Ngọt như mật ong !”
Lâm Uyển Uyển bật , phát cho mỗi một gói nhỏ. Ai nấy mở ăn thử, phản ứng đều giống hệt như Lâm Thạch Đầu.
Thẩm Mặc bình thường thích đồ ngọt, luôn cảm thấy đường quá đậm vị, gắt. Khi còn nhỏ, bọn họ thường rừng tìm mật ong, ăn trực tiếp thì dễ nghẹn, ngâm nước thì dễ uống hơn. Mẹ thường cho uống, nhưng đại ca thích, bà đều để phần cho .
Không ngờ kẹo của Lâm Uyển Uyển mềm dẻo dễ tan, vị ngọt dịu, còn hương táo tàu thoang thoảng. Ăn một viên, nếm thêm một viên từ táo gai, chua ngọt, thật sự ngon miệng.
“Thế nào? Có ngon ?” – Lâm Uyển Uyển hỏi.
Lâm Vũ Sinh ngượng ngùng, dè dặt hỏi: “Cô nương Lâm, thứ bằng đường đúng ? Đường quý lắm, cô nương nên mang về, đừng lãng phí cho bọn …”
Lâm Uyển Uyển trừng mắt : “Ta đưa thì ăn . Đây là do , cho ai là chuyện của . Ngày mai sẽ mang huyện bán, cũng sợ lỗ vốn. Coi như cho các nếm thử , đừng khách sáo!”
“Vậy thì… đa tạ cô nương, thật sự ngon! Ngày mai chắc chắn sẽ bán chạy!”
“Vậy thì mượn lời lành của Thạch Đầu, mong rằng ngày mai sẽ bán nhiều!”
Nghe , Thẩm Mặc như nhớ điều gì, liền hỏi: “Sáng mai cô nương định huyện bằng cách nào?”
“Ta cùng tẩu tử Vu Dĩnh, xe bò của chú Hữu Tài. Hẳn giờ tẩu cũng liên hệ .”
Nghe , Lâm Hổ Tử gãi đầu khổ: “Cô nương Lâm, thật đúng lúc, ngày mai bọn cũng đặt xe bò của chú Hữu Tài . Mấy hôm nay bắt ít dã thú, tính mang huyện bán.”
Thẩm Mặc ngẫm nghĩ : “Vậy thế , ngày mai và Hổ Tử sẽ , còn Thạch Đầu và Vũ Sinh ở tiếp tục bẫy. Cô nương mang nhiều đồ lắm ?”
“Không nhiều, chỉ hai cái giỏ và hai cái lọ sành thôi.”
“Vậy thì , chắc . Bò của chú Hữu Tài già, mỗi ngày chỉ chở sáu , nếu hàng hóa nhiều thì giảm .”
“Đa tạ các nhiều lắm, nếu thì đợi thêm một ngày nữa.”
“Cô nương khách sáo . Hổ Tử ở gần nhà cô, mai giờ Mão để tới gọi.”
“Được , sáng mai sẽ dậy sớm.”
“Đi thôi, mau lên núi đào tiếp, bên còn nhiều thứ lấy!”
“Đi nào, nào!”
Lâm Uyển Uyển cũng yên, cô cúi nhặt thêm ít củi khô. Thân thể cô nhỏ bé, mang nổi quá nhiều, mà củi hôm qua cũng chẳng còn bao nhiêu, vì hôm nay tranh thủ nhặt thêm một ít.
Mặt trời dần ngả bóng về tây, hoàng hôn buông xuống. Mọi vội vã nhét đào hoa đa đào gùi, từng một khoác gùi xuống núi.
Lâm Hổ Tử thử sức nặng của gùi , ha hả : “Gùi của chắc năm, sáu mươi cân chứ! Có thể bán ít tiền !”
Thẩm Mặc tự giác mang gùi của Lâm Uyển Uyển, giúp cô xách đỡ.
“Hai ngày nữa cố bán thêm, tiền nộp học phí năm nay . Đến lúc đó mẫu của ngươi sẽ mắng nữa .”
Lâm Uyển Uyển sững . Thì bọn họ vất vả đào đào nhặt nhặt như là để kiếm tiền học. Có lẽ trong nhà cảm thấy học phí quá cao, cho học nữa. Than ôi, ở thời hiện đại thật , chín năm giáo dục bắt buộc, ai cũng chữ, chẳng còn ai mù chữ nữa.
Trên đường xuống núi, bọn họ vui vẻ, lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm theo, chẳng còn cảm giác mỏi mệt. Lúc hồn thì về đến đầu làng.
Thẩm Mặc đặt chiếc gùi xuống, đưa trả cho cô : “Muộn thế , chúng tiện cùng ngươi thôn nữa, kẻo dị nghị.”
Lâm Uyển Uyển gật đầu, đeo gùi. khi chuẩn xoay rời , cô chợt nhớ điều gì đó, liền gọi :
“Thẩm Mặc, chờ một chút!”
Cô bước nhanh đến, lục trong n.g.ự.c áo, lấy hai túi kẹo táo tàu, chút ngượng ngùng : “Nghe ca ca ngươi bá mẫu mắng vì ngươi. Ta mang theo một ít kẹo táo tàu với táo đỏ, nhờ ngươi đưa cho . Táo đỏ giúp tiêu thực, kích thích vị giác. Sau bữa cơm ăn thêm một chút, sẽ dễ tiêu hơn.”
“Ừ.”
Ánh mắt Thẩm Mặc tối , vươn tay nhận lấy, cẩn thận cất .
Trời tối, Lâm Uyển Uyển rõ sắc mặt . Lo nhận, cô khẽ thêm: “Nếu ngươi giúp , sẽ bạc đãi ngươi . Có đồ ăn ngon, nhất định giữ phần cho ngươi.”
Nghe , hình như Thẩm Mặc bật khẽ, gì, nhưng cô cảm giác hẳn là vui lắm. Cô liền vui vẻ mang gùi về nhà.
Thấy cô khuất, Lâm Thạch Đầu liền quàng vai ôm cổ Thẩm Mặc, hề hề : “Ê, bình thường ngươi bao giờ chịu giúp ca ca Cô , hôm nay chịu mang đồ hộ? Ngươi chia phần với chúng ?”
Thẩm Mặc lạnh lùng đẩy , liếc mắt: “Không, còn giữ đó.”
Lâm Thạch Đầu trêu: “Đừng keo kiệt chứ, là ngươi định giấu ăn một ? Ê, Thẩm Cát Lâm, ngươi từ bao giờ thành âm thầm như thế? Thật sự định để Lâm Uyển đại tẩu ?”
Thẩm Mặc đá một cước chân : “Cút.”
Lâm Vũ Sinh ở bên cạnh thì thầm: “Ta thấy Lâm Uyển phân biệt dược liệu, nấu ăn giỏi. Làm đại tẩu nhà ngươi cũng tệ chút nào. Sao thử tác hợp cho trưởng ngươi với cô ?”
“Phải đó,” Lâm Thạch Đầu chen , “Nếu Lâm Uyển thích , nhờ nương sang hỏi cưới từ lâu !”
Lâm Thạch Đầu nháy mắt với Lâm Hổ Tử, thấp giọng : “Nói thật , Hổ Tử, ngươi thích cô từ bao giờ thế? Sao kể với một tiếng?”
Lâm Hổ Tử xụ mặt: “Lâm Uyển xinh như , ai mà thích chứ? Trong thôn ngoài Lâm Hương Kiều thì cô là nhất . ưa tính tình của Lâm Hương Kiều. Lâm Uyển từ nhỏ ngoan ngoãn dễ gần, nếu cưới cô , ngày ngày cùng chơi đùa, vui bao!”
Lâm Vũ Sinh nghiêng ngả: “Ngươi cưới vợ về để chơi đùa hả? Ngươi nghĩ cô là cái trống cho ngươi gõ chắc! Ha ha ha…”
Lâm Hổ Tử ngượng chín mặt, ngẩng đầu cãi: “Ta nỡ để cô đồng, nếu cô chịu lấy , ngày ngày ở nhà việc cũng !”
Lâm Thạch Đầu ôm bụng : “Không ngờ Hổ Tử cũng là thương vợ đấy!”
“Hừ!”
Bỗng Lâm Vũ Sinh ngừng , nghiêm giọng với Thẩm Mặc: “Tuy Thẩm Lệ là của ngươi, nhưng chuyện tình cảm vẫn cạnh tranh công bằng. Lâm Uyển tuy chút cảm tình với ngươi, nhưng chỉ giúp cô vài mà thôi. Nếu một ngày nào đó cô còn thích ngươi nữa, chúng vẫn còn cơ hội.”
Lâm Thạch Đầu cũng gật đầu: “ đó. Ai ngươi thật sự thích cô ? Ngươi nên tính toán cho kỹ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nong-gia-ta-mang-ca-thon-lam-giau/chuong-7-kiem-tien-hoc-tap.html.]
Thẩm Mặc siết chặt hai túi kẹo trong tay, trầm giọng đáp: “Ta sẽ tìm hiểu xem nghĩ gì.”
“Hảo hán! là !”
Thẩm Mặc trở về nhà, đặt gùi xuống đúng lúc gặp Tôn Chấn Châu từ trong nhà bước .
“Mẫu .”
Tôn Chấn Châu bước đến bên gùi trống, nhíu mày quát: “Ngươi chẳng đào gì cả, ngày nào cũng leo núi cong lưng mỏi gối! Thà bỏ thời gian đó sách cho giỏi còn hơn! Nhìn ca ca ngươi xem, mười lăm tuổi thi đỗ . Còn ngươi thì ? Cũng mười lăm , mà vẫn chỉ là kẻ học hành dở dang!”
“Nếu ngươi thi trượt, ngày nào cũng bắt mấy con chim què , bắt cho xem thử? Ta thấy ngươi nên sớm ngoài việc. Trong nhà còn nuôi tiểu của ngươi, mà ngươi chẳng giỏi giang gì chuyện sách vở. Ta mấy nhà phú hộ trong huyện đang tìm hiền tế cho khuê nữ của họ, nếu thật sự thì ngươi cứ đến đó mà kiếm tiền nuôi nhà…”
“Nương!”
Lúc , Thẩm Lệ từ trong nhà , sắc mặt sa sầm, hạ giọng :
“Nương, xin đừng nữa. Thi trượt cũng là chuyện thường tình của kẻ thông minh. Ngày thường A Mặc vốn học hành chăm chỉ, ắt sẽ đỗ. Xin đừng những lời như nữa. Người vẫn ngày ngày chép sách để lo toan sinh kế, nỡ bắt A Mặc bỏ học ?”
Tôn Chấn Châu lập tức thu vẻ hống hách, giọng mang theo vài phần áy náy:
“Được , chỉ sợ nó chịu học đàng hoàng nên mới dọa dẫm vài câu. Nếu nó chăm học thật lòng, mắng chửi chi?”
“Mấy hôm A Mặc nhân dịp nghỉ mà lên núi săn thỏ đó ? Tối thịt thỏ ngươi hầm thơm nức, còn bắt cả gà lôi lẫn thỏ để cải thiện bữa ăn. Lẽ nào nương quên ?”
Tôn Chấn Châu thở dài, gãi đầu :
“Mấy hôm nay ăn miếng thịt nào, chút thèm. Thôi , sai ! Mặc Nhi, mau rửa tay, chúng sắp ăn cơm.”
Nói xong, bà liền nhà, còn quát nạt Thẩm Mặc nữa.
Thẩm Mặc bước đến gần Thẩm Lệ, nhẹ giọng :
“Ca, đa tạ .”
“Huynh một nhà, cần gì khách khí? Gần đây việc học của chậm trễ ?”
Thẩm Mặc lắc đầu:
“Tuy lên núi săn thú, nhưng khi rảnh rỗi vẫn chuyên tâm ôn tập.”
“Tốt lắm, mỗi ngày chớ để lỡ. Năm nhất định sẽ đỗ, đừng nản lòng.”
“Vâng, sẽ cố gắng.”
Thẩm Lệ gật đầu, xoay trở trong.
“Ca! Ca…”
“Hử?” Thẩm Lệ :
“Chuyện gì ?”
“À… Ca rửa tay ?”
“Ta rửa . Đệ mau rửa , cơm tối sắp dọn xong .”
Gà Mái Leo Núi
“Vâng, ngay.”
Thẩm Mặc bóng lưng ca ca, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Lâm Uyển Uyển về tới nhà, Lý Ngọc Anh tiếng động liền chạy qua:
“Uyển Uyển, xe bò của thúc Hữu Tài sáng mai đặt . Vậy chúng đây?”
“Ngọc Anh tẩu, tẩu đừng lo. Muội chuyện , là Thạch Đầu cùng mấy bằng hữu của đặt . Muội gặp bọn họ núi, mai bọn họ xuống trấn bán hàng. Muội hỏi thì bốn , tẩu cũng , bọn họ liền đổi cho hai khác. Sáng mai Hồ Tử sẽ đến gọi chúng .”
“Ồ? Vậy thì quá, cứ theo đó mà .”
“Dạ. Tối nay sẽ thêm ít kẹo sơn tra, mai cố bán thêm chút nữa.”
“Haha, lắm! Vậy mai cô cứ gọi , Đại Dũng ca của cô và đều dậy sớm.”
“Vâng, nhớ .”
Tiễn Ngọc Anh tẩu về xong, Lâm Uyển Uyển đóng cửa . Quay đầu thấy Lâm Bạch đang cẩn thận hái táo gai trong chậu gỗ.
Cô bước tới quan sát một lúc, thấy tiểu đang lựa những quả vết sâu hoặc dập.
“Tiểu Bạch, chọn những quả gần chín thôi. Trời sắp tối , cẩn thận kẻo muỗi đốt đấy.”
“Không , tỷ, sẽ hái xong nhanh thôi.”
Thấy , Lâm Uyển Uyển đành thắp đèn dầu mang đặt mặt :
“Nhanh lên nhé, nấu cơm đây.”
Lâm Bạch ánh đèn sáng mặt, ngó theo bóng lưng tỷ tỷ khuất dần, trong lòng ấm áp vô cùng. Tỷ tỷ cuối cùng cũng để tâm đến , thật bao.
Lâm Uyển Uyển bước bếp lập tức tiến gian. Cô sợ trời đêm lạnh, liền dắt đàn bò và đàn cừu trở chuồng.
Lấy một khối thịt từ tủ lạnh, Cô hái thêm ít rau muống, trở bếp nhóm lửa, nấu nồi cháo ngô, cắt thịt xào rau.
Khi thứ dọn lên bàn, Cô hướng sân gọi lớn:
“Tiểu Bạch, đến giờ ăn ! Mau rửa tay ăn.”
“Vâng, tới liền!”
Lâm Bạch rửa tay sạch sẽ chạy tới bàn. Lâm Uyển Uyển bưng bát cháo đưa cho , hiệu ăn nhanh.
Cháo ngô đặc sánh thơm lừng, rau muống xanh mướt, điểm thêm miếng thịt hấp dẫn. Lâm Bạch ăn ngon miệng, chẳng nỡ buông đũa.
Lâm Uyển Uyển gắp thêm mấy miếng thịt bát cho , mỉm :
“Ăn nhiều . Ngày mai cùng Ngọc Anh tẩu lên huyện bán hàng. Ngươi ở nhà trông Bình An giúp . Đợi kiếm đủ bạc, nhất định sẽ đưa ngươi học.”
“Thật ư?” Lâm Bạch giật bật dậy, mắt sáng rỡ:
“Tỷ… tỷ thật sự sẽ đưa học ? mà… học phí cao…”
Lâm Uyển Uyển , ánh mắt kiên quyết:
“Ta sẽ cho ngươi học, thì nhất định sẽ giữ lời. Chỉ cần ngươi đợi thêm một thời gian.”
Lâm Bạch từ từ xuống, cúi đầu đáp nhỏ:
“Tỷ, nếu tỷ cho học cũng … Ta lớn, thể việc giúp nhà.”.
“Khi lớn lên, thể kiếm bạc, nuôi tỷ và Bình An. Vậy nên cần học nữa.
“Trời ơi, thật ngoan ngoãn hiểu chuyện quá chừng! Tỷ mà thương thì còn ai thương nổi nữa?”
“Học vẫn học, chuyện khác cần bận tâm. Được , ăn cho no bụng hẵng chuyện .”
Lâm Uyển Uyển gầy gò mà lòng đau như thắt. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y — dù khổ cực thế nào, cũng cho cơ hội đổi vận mệnh.
Dùng bữa xong, Lâm Uyển Uyển tranh thủ thêm mẻ kẹo táo gai mới về nhà. Sau một ngày bận rộn, Cô mệt, đặt lưng xuống ngủ .
Sáng hôm , Cô tiếng gà gáy đánh thức. Vì hôm nay lên huyện, nên Cô dậy từ sớm.
Rửa mặt súc miệng, sửa sang áo quần, thu xếp đồ đạc xong xuôi thì Lâm Hồ Tử cũng đến, ngoài cửa gõ nhẹ mấy tiếng.
Lâm Uyển Uyển mở cửa, tay ôm mấy món đồ gói ghém sẵn. Lâm Hồ Tử thấy Cô mang nhiều thứ, bèn đưa tay đỡ lấy một cái bình lớn.
Hai tới cửa nhà Lý Ngọc Anh, Lâm Hồ Tử gõ cửa hai . Một lúc , Ngọc Anh tẩu từ trong bước , lưng đeo sẵn một cái giỏ tre.
“Hồ Tử cũng tới ? Vậy thì thôi!”
Lâm Uyển Uyển gật đầu, theo bọn họ, tay ôm bình kẹo chuẩn lên đường.