Dương Ngọc Nhi mở hộp thức ăn, thấy bên trong liền kinh hô:
Trời ơi! Đây là cái gì ?
Nghe tiếng hét của Cô, còn tưởng sâu bọ chuột chạy , vội vàng kéo chạy xem.
Lâm Uyển Uyển thấy cũng yên , bước nhanh tới:
Sao cô, trong đó thứ gì? Là bọ chuột?
Dương Ngọc Nhi bật , lấy một chiếc bánh từ trong hộp đặt lên bàn:
Lâm Cô Nương, đây là do cửa tiệm của cô ư?
Lâm Uyển Uyển gật đầu, ngẩn :
Phải , gì ?
Cô mời thợ bánh tới ?
Không, là tự tay dạy họ.
Cái gì? Sao cô bánh tinh xảo thế ? Là ai dạy cô ?
Lâm Uyển Uyển bèn đem chuyện rơi xuống nước, gặp lão tiên nhân kể , tiếp:
Là lão tiên trong mộng dạy đó, nếu thì một cô nương quê mùa như nghĩ ! Lão nhân gia còn dạy nhiều điều, đều ghi chép !
Trương Thúy Cầm xong, chắp tay khấn vái:
Trời cao phù hộ con ! Trời cao phù hộ…
Nói bà ôm chầm lấy Lâm Uyển Uyển, rưng rưng nước mắt:
Đứa bé đáng thương của , thiếu chút nữa mất mạng. Là kẻ nào hạ độc thủ? Hắn thực sự coi nhà họ Trần gì ?
Lâm Uyển Uyển lau nước mắt, chậm rãi kể chuyện nhà Lâm Tường Kiều hại mẫu , khiến Cô chịu khổ, cuối cùng quan phủ xử tội.
Mọi trong phòng đều nghiến răng nghiến lợi, nhất là Trần Văn Thời, nổi trận lôi đình:
Cái đồ súc sinh đó! Hắn dám hại cả tiểu hài tử? Vì nhắn về cho chúng ? Ta đánh c.h.ế.t chúng!
Chưa dứt lời Trần Đại Xương tát cho một cái:
Đánh cái đầu ngươi! Cha còn c.h.ế.t đây!
Rồi ông qua trừng mắt Lâm Uyển Uyển:
Uyển nha đầu, chuyện lớn như mà báo cho nhà! Ngươi coi ông nội là ngoài ?
Lâm Uyển Uyển bĩu môi, giọng nhỏ như muỗi:
Lúc đó xảy gấp gáp quá, cháu kịp phản ứng, giờ chuyện qua, ông bà lo thêm nữa…
Ngươi mà còn giấu nữa, đánh gãy chân!
Trương Thúy Cầm nhịn , nạt lớn:
Thôi ! Con bé lúc đó sợ lắm , ông còn hét nó gì! Có bản lĩnh thì lúc đó bay tới cứu nó!
Phì… Lâm Uyển Uyển bật , nước mắt vẫn khô. Cô bỗng nhớ tới mẫu khi còn sống, cũng từng cùng bà ngoại ồn ào như .
Thôi , ông bà nội, bây giờ cháu đang mặt hai , an cả . Còn bọn Lâm Tường Kiều đều bắt cả , trong nhà đó cũng gặp quả báo, hai đừng lo nữa.
Phải đó, cha , hai đứa nhỏ về , thôi đừng nổi giận.
Trần Văn Lâm , kéo ghế mời .
Đến, nếm thử điểm tâm , thật sự là mỹ vị nhân gian!
Lâm Uyển Uyển lấy mấy đĩa điểm tâm, chia cho :
Ông bà nội, đây là những món con tâm huyết chế , mời hai nếm thử.
Trương Thúy Cầm cầm lên ngắm nghía, khỏi khen:
Đẹp như hoa thật! Uyển nha đầu thật khéo tay!
Nếm thử xong, bà mắt sáng rỡ:
Ừm, thơm! Giòn tan, ngọt thanh!
Ngon quá! Những thứ chắc bán nhiều tiền lắm đúng ?
Dạ, món một hai lượng, món vài trăm văn.
Trời đất! Một hai lượng?
Người thường ít mua, nhưng mấy nhà phú hộ thường xuyên mua để chiêu đãi khách quý. Có hôm khách còn đặt mấy ngày.
Giỏi! Quá giỏi!
Tiếng khen dứt bên tai. Mấy nàng dâu hâm nóng thức ăn, mùi thơm lan tỏa khắp nhà, khiến bụng ai nấy đều réo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nong-gia-ta-mang-ca-thon-lam-giau/chuong-54-mua-rung-nuoi-ga-vit.html.]
Trần Đại Xương lên tiếng:
Nào, cả xuống , ăn thôi!
Mọi vây quanh bàn, ăn tấm tắc khen ngợi:
Món hầm ngon thật! Không ngờ nội tạng lợn mà chế biến khéo ngon như !
Vịt cũng tuyệt! Cuốn bánh ăn , trời ơi, thơm tưởng!
Thịt mềm, béo mà ngấy!
Ngay cả món chay cũng ngon! Cô nương nhà thật tài!
Lâm Uyển Uyển nhiều, chỉ mỉm gắp món ngon cho Lâm Bạch. Trần Văn Thạch thấy, ánh mắt dịu , còn xa cách như ban đầu.
Sau bữa cơm, Cô pha đào cho giải ngấy.
Tưởng Tú Nga hỏi nhỏ:
Uyển nha đầu, cửa hàng cháu còn thiếu ? Hay nhờ chú cháu giúp một tay?
Trần Văn Sơn lập tức trừng mắt:
Nói bậy bạ gì đó! Chú cháu sẽ cả!
Gà Mái Leo Núi
Ta chỉ hỏi thôi mà! Uyển nha đầu bản lĩnh như thế, giúp nhà thì ?
Vợ cả! Im ! Còn thể thống gì nữa!
Lâm Uyển Uyển nhanh chóng xoa dịu:
Ông nội, cô chỉ hỏi thôi mà, cháu hiện tại thiếu , nhưng nếu sẽ ưu tiên trong nhà.
Mấy nàng dâu liền cụp mắt xuống.
Thấy thế, Cô liền tiếp:
Cháu thấy chuyện nuôi lợn ở huyện họ Phúc khống chế , khó chen chân . gà vịt ngỗng thì khác. Nếu chúng mua một khoảnh rừng, rào nuôi gia cầm, sạch sẽ dễ chăm, nguồn cung cho cửa hàng cháu cũng định. Mọi thấy ?
Nuôi gà vịt? Mua cả rừng ư?
Trời đất ơi! Điên thật !
Thật cháu bàn với Phó công tử, mở tiệm khắp các huyện. Mỗi tiệm một ngày tiêu thụ vài chục con gà vịt. Hiện tại hai mươi lăm tiệm, còn nhiều hơn. Mọi thử tính xem, nếu nhà nuôi, lời bao nhiêu bạc?
Cả phòng im phăng phắc. Một lát , Trần Văn Hoa lên tiếng:
Nếu mỗi ngày cần một ngàn năm trăm đến ba ngàn con, thì nuôi theo cách thông thường đủ. Phải lập trang trại quy mô lớn.
Lâm Uyển Uyển ngạc nhiên:
Chú tính toán ?
Trần Đại Xương thở dài:
Chú ngươi từ nhỏ thông minh, từng học trường tư, nhưng vì nhà nghèo, học lâu…
Lâm Uyển Uyển sang:
Chú, nếu chú còn học, sẽ giúp chú.
Trần Văn Hoa lắc đầu:
Ta tuổi lớn, con cái đủ cả, trí nhớ cũng còn .
Không ! Học giới hạn tuổi tác. Miễn lòng, sẽ tìm thầy dạy chú.
Nghe Cô , ánh mắt Trần Văn Hoa dần sáng lên. Hắn sang Dương Ngọc Nhi, thấy Cô gật đầu mỉm , liền đáp:
Được! Ta học!
Lâm Uyển Uyển bật :
Tốt! Vậy ngày mai chú theo về huyện, sẽ sắp xếp sách vở, nơi ở cho chú. Còn chuyện rừng, sẽ lo.
Hôm , Cô đến nha môn gặp Lưu Trúc Bố. Lưu đại nhân Cô mua đất rừng ở thôn Thập Lý, gật đầu:
Có đấy, hơn một ngàn mẫu, đất hoang, trồng nhưng thích hợp nuôi gia cầm. Giá một trăm mẫu hai lượng bạc. Cô lấy hết, tính cô hai trăm lượng.
Được! để tên ông nội giấy tờ ?
Được, cô cho tên, cho.
Lâm Uyển Uyển cảm ơn mua bút mực, sách vở, cả xe bò mới cho Trần Văn Hoa, để tự đánh xe về.
Trần gia thấy xe bò, cả giấy tờ đất mấy ngàn mẫu, ai nấy đều kinh ngạc đến rơi cả cằm. Trương Thúy Cầm nức nở:
Lâm nha đầu … con đúng là phúc tinh của nhà …
A Di Đà Phật… tổ tiên phù hộ… cuối cùng nhà cũng ngày ngẩng đầu !
Cả nhà , hân hoan đón chờ những ngày tháng mới.