Xuyên Thành Cô Gái Nông Gia , Ta Mang Cả Thôn Làm Giàu - Chương 19: Nói chuyện làm ăn với ông Phó

Cập nhật lúc: 2025-08-14 13:10:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đây là phần nào ?”

Phó Tuấn Nghĩa chỉ một miếng thịt, ánh mắt hiếu kỳ.

“Là tim heo, gân bám quanh. Đây cũng là phần thịt bao lấy tim, là chỗ ngon nhất trong đám nội tạng.”

Lâm Uyển Uyển mỉm đáp, giọng ôn hòa chắc chắn.

Phó Tuấn Nghĩa hề biểu hiện ghê tởm, ngược còn tỏ hứng thú. Chàng đưa đũa gắp miếng tim heo lên, chậm rãi nhai kỹ, gật đầu:

“Ừm, thật sự ngon, giòn dai, vị đậm đà. Còn miếng thì ?”

“Là gan heo. Tuy là nội tạng, nhưng tác dụng bổ huyết, sáng mắt.”

, tay chỉ nhẹ miếng gan thái mỏng và hầm mềm.

“Vậy thì nên ăn nhiều một chút, để đôi mắt sáng rõ hơn. Còn chỗ ?”

Chàng chỉ miếng thận tỉa gọn, bày ngay ngắn đĩa.

“Là thận heo. Ăn bổ thận dưỡng khí…”

Lâm Uyển Uyển đến đó, bên cạnh vang lên một tràng khẽ.

“Thiếu gia nhà chúng cần bổ gì cả !”

Phó Khâu nín bật , ánh mắt láu lỉnh.

Phó Tuấn Nghĩa trừng mắt lườm một cái, sang Lâm Uyển Uyển:

“Cô Lâm thật hiểu rộng nhiều.”

“Gia phụ từng học y, tuy thầy thuốc nhưng trong nhà cũng nhiều sách y dược. Tiểu nữ từ nhỏ quen, học lóm chút đỉnh.”

đáp, giọng điệu khiêm nhường.

Phó Tuấn Nghĩa gật gù:

“Nói , nội tạng heo vật ô uế gì, cớ xưa nay chẳng ai ăn?”

“Là bởi nếu xử lý sạch sẽ, sẽ mùi tanh, khó ăn. Dân gian rành cách nên cứ thế bỏ . Tiểu nữ là vô tình chế biến thử, ai ngờ hợp khẩu vị.”

Cô nhẹ nhàng giải thích, nhoẻn thêm:

“Có câu, thứ coi rẻ nhất, đôi khi là vật quý nhất.”

“Ồ? Vì thế?”

Chàng tỏ vẻ hứng thú.

vội đáp, mà chỉ tay đĩa ruột già bên cạnh:

“Chi bằng công tử nếm thử thứ , sẽ rõ.”

Phó Tuấn Nghĩa chút e dè, đưa đũa gắp một đoạn ruột già hầm mềm, cắn thử. Sau vài nhai, ánh mắt rạng rỡ, thốt lên:

“Thơm! Giòn! Vị đặc biệt, ăn còn ăn nữa!”

“Phì! Khụ khụ!”

Chàng nhấp ngụm , Cô thốt: “Ruột già heo”, liền sặc ngay, ho sặc sụa.

“Khụ khụ… Cô gì cơ? Đây… chẳng là ruột heo thật ? Nơi chứa bẩn ?”

“Là ruột già thật. công tử đừng vội thấy ghê tởm.”

Cô mỉm , giọng điềm đạm:

“Ruột già là phần khó sạch nhất, cần rửa kỹ cả trong lẫn ngoài. Dầu mỡ và chất bẩn bên trong loại bỏ . Làm đúng cách, ruột già béo mà ngấy, giòn dai, càng nhai càng ngon.”

Phó Tuấn Nghĩa đĩa ruột mặt, sắc mặt chút ngập ngừng.

“Nếu công tử quen ăn thì tiểu nữ sẽ mang theo phần nữa.”

Phó Tuấn Nghĩa lắc đầu:

“Không, đang nghĩ… một ăn ngon như cũng công bằng. Phó Khâu, lát nữa ngươi đến mời Hứa Bình và mấy vị , rằng món mới, mời bọn họ tới nếm thử.”

“Phì!”

Lâm Uyển Uyển bật khúc khích:

“Công tử thật ‘chia phúc’. Hôm nay nấu nhiều, để cho công tử thêm một ít.”

Phó Tuấn Nghĩa gật đầu, nhoẻn miệng :

“Cô Lâm thật hiểu lòng . Những món giá bao nhiêu? Để Phó Khâu trả tiền cho cô.”

“Hôm nay chỉ là món nếm thử, lấy tiền. Xem như tạ lễ công tử thưởng bạc.”

Cô lắc đầu, định từ chối.

“Không . Ăn là trả tiền. Phó Khâu!”

Chàng hiệu.

Phó Khâu liền lấy ví , nhưng kịp đưa thì Cô nhanh tay cướp lấy, tiện tay nhét luôn giỏ lưng .

Lâm Uyển Uyển thấy ví bạc vẫn giống hôm qua, chợt nghĩ điều gì, mỉm :

“Hay là thế . Ta xem công tử như cổ đông của cửa hàng . Có một chuyện ăn, bàn với công tử ngay bây giờ.”

Phó Khâu lập tức thẳng dậy, nở nụ như hồ ly ngửi thấy mùi gà .

“Ồ? Họ Phó chúng kinh doanh và đường mấy đời. Không rõ cô Lâm định ăn gì với ?”

“Trà và đường?”

Mắt Lâm Uyển Uyển sáng rực.

Hay quá, đang lo đường trắng mứt, thì trời đưa tới tận cửa!

Cô hạ giọng :

“Việc định là món ăn từ lòng heo, nhưng điều quan trọng nhất – chính là kiểm soát giá cả!”

Phó Tuấn Nghĩa nghiêng đầu:

“Kiểm soát giá cả? Cô định thế nào?”

“Giờ chẳng ai ăn lòng heo, giá rẻ. nếu món ngon, nhất định sẽ tranh mua, giá lòng sẽ tăng vọt. Khi đó sẽ nhân cơ hội đầu cơ, nên chúng cần tay .”

“Giữ giá như xương heo là ?”

Phó Tuấn Nghĩa hỏi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nong-gia-ta-mang-ca-thon-lam-giau/chuong-19-noi-chuyen-lam-an-voi-ong-pho.html.]

. Ta chỉ nhắm tới huyện nhỏ mà là cả Đại Nguyên! Ta mua lòng heo với giá mười văn một bộ, nặng ba mươi đến bốn mươi lăm cân. Nếu ký hợp đồng với các lò mổ và nuôi heo lớn để định giá, thì kiểm soát giá lời khi món phổ biến.”

Ánh mắt Phó Tuấn Nghĩa sáng rực, trầm ngâm một lúc, đột ngột vỗ bàn lớn tiếng:

“Có thể ! Cô Lâm, cô đầu tư thế nào?”

“Chia năm năm. Ta phụ trách sản phẩm, ngài phụ trách mở rộng thị trường. Ta sẽ khiến món nổi danh tận Thượng Kinh.”

Phó Tuấn Nghĩa Cô với ánh mắt khác hẳn, đầy tôn trọng.

Năm xưa cùng cha khác hãm hại, phụ giận dữ, đày về quê suy ngẫm, quyền quản lý sản nghiệp rơi tay khác. Chàng tức đến phát bệnh, mãi gần đây mới dần khá hơn. Nếu nên việc lớn, thể vãn hồi uy tín trong tộc.

Chàng suy nghĩ hồi lâu, gật đầu:

“Được! Ta đồng ý chia năm năm. Vậy mua giá bao nhiêu?”

“Năm văn một cân. Nếu lấy thì để họ bán lẻ ở cửa hàng thịt, giá mười đến mười lăm văn. Ai dám tăng giá trái phép, phạt một ngàn lượng bạc.”

“Ngàn lượng?”

Chàng trố mắt.

“Không nhiều . Làm cho răn đe thôi.”

“Vậy thì .”

Phó Tuấn Nghĩa .

“Cô Lâm định ký với ai ?”

“Tiệm thịt họ Vương là lựa chọn đầu tiên. Công tử giỏi thảo hợp đồng ? Nếu thì cùng gặp họ luôn.”

“Phó Khâu, dẫn bán thịt Tôn theo. Hợp đồng thì nhờ nha môn xác nhận cho chắc. Ta sẽ cho lo liệu .”

“Được!”

Cô đáp lời.

Người bán thịt Tôn là một ông già ngoài năm mươi. Khi khách, mắt ông sáng lên và nhanh chóng theo họ.

Khi tới nơi, chỉ thấy chủ tiệm họ Vương đang trong quầy, thần sắc phần lơ đễnh. Nhác thấy Lâm cô nương, ông liền bật dậy, nhanh nhẹn tiến đón, mặt nở nụ niềm nở:

“Ôi chao, Lâm cô nương tới ! Hôm nay lấy thêm lòng heo chăng?”

Lâm Uyển Uyển mỉm đáp lễ:

“Không vội. Hôm nay tiểu nữ đến là để bàn chuyện ăn với Vương thúc.”

“Ồ?”

Vương Thủy Căn ngạc nhiên, thoáng giật :

“Là chuyện gì ?”

“Là chuyện thu mua lòng heo. Không rõ mỗi ngày nhà thúc g.i.ế.c bao nhiêu con lợn? Có thể gom mấy bộ lòng? Ngoài , thúc quen ai khác cũng chăn nuôi heo trong vùng ?”

Nghe , Vương Thủy Căn ưỡn ngực, thần sắc đầy tự hào:

“Nói cũng dám giấu. Trong huyện , gia đình lão phu xem như là hộ nuôi heo lớn nhất. Ngày thường g.i.ế.c hai con tại chỗ, thêm mấy nhà trong thôn tự mổ bán, g.i.ế.c lợn ở phố . Mỗi ngày tính sơ sơ cũng độ bảy, tám con. Đại ca của lão còn nuôi cả trăm con heo, nếu gom thì cung ứng thịt cho cả huyện. Có điều… mấy thứ nội tạng nay ai ăn, đều coi như phế phẩm. Lâm cô nương thật sự mua ư?”

Lâm Uyển Uyển gật đầu chắc nịch:

“Phải. Năm văn một cân, tiểu nữ thu mua bộ lòng lợn g.i.ế.c mỗi ngày. Không rõ Vương thúc thể lo liệu chăng?”

“Chuyện đó thì .”

Vương Thủy Căn đáp chút chần chừ, bổ sung:

“Chỉ là trong thôn còn vài hộ tự mổ bán lẻ, phần đó e khó gom đủ.”

“Thế… trong vùng, thôn nào nuôi heo nhiều nhất?”

“Làng Đại Hà chú trông coi. Khi tiên phụ còn sống, từng căn dặn rằng nếu định giá thịt, thương lượng trong dòng tộc , ngoài khó lòng kiểm soát. Bởi , bao năm qua giá thịt trong vùng vẫn loạn, bà con đều thể mua ăn.”

Nghe đến đó, Lâm Uyển Uyển đưa mắt Phó Khâu, thấy khẽ gật đầu, liền tiếp:

“Vương thúc, chuyện ăn lâu dài. Trong vòng một năm tới, bộ nội tạng heo xin giao cho tiểu nữ xử lý. Có điều, thi thoảng sẽ giữ một ít để thúc bán lẻ trong quán. Giá bán nên định ngang bằng với xương lớn, mười đến mười lăm văn là . Hai bên nên thống nhất từ đầu, để xảy rối loạn giá cả.”

Vương Thủy Căn vỗ tay lớn:

Gà Mái Leo Núi

“Hay! Tuy hiện giờ lòng heo ai để mắt tới, nhưng lão phu tin rằng khi qua tay cô nương, thể nào cũng thành món ngon khắp huyện. Lão ăn với cô!”

Lâm Uyển Uyển cùng đều mỉm hài lòng. Cô chắp tay thi lễ, tiếp:

“Chuyện buôn bán thể chỉ miệng. Mong Vương thúc tìm bảo đảm, lập văn tự rõ ràng. Dù việc đời khó đoán, giấy trắng mực đen sẽ yên tâm hơn. Tốt nhất nên trong tộc chứng.”

“Phải lắm!”

Vương Thủy Căn đáp lời ngay.

“Cô nương hãy cùng lão phu về phủ nghỉ tạm một lát. Lão sẽ thỉnh một vị trưởng bối bảo lãnh. Về phần đại ca và thúc phụ, ngày mai sẽ mời đến ký kết.”

Nói xong, ông liền thu dọn cửa tiệm, khóa cẩn thận đưa về nhà.

Đi chừng hai con phố, họ dừng một ngôi nhà nhỏ ven đường. Vương Thủy Căn bước tới, gõ cửa mấy tiếng.

Một lát , bên trong truyền tiếng nữ nhân dè dặt hỏi:

“Là ai đó?”

“Là , nương tử. Mau mở cửa.”

Quay đầu , ông ái ngại với khách, hạ giọng:

“Thôn dạo gần đây yên, bọn đạo tặc lảng vảng. Nương tử mới sinh tiểu hài, ở nhà một nên dặn Cô cài then cửa thật chặt.”

Lâm Uyển Uyển xong liền gật đầu cảm thông:

“Vương thúc . Cẩn tắc vô ưu.”

Lát , cửa hé mở. Một phụ nhân trẻ tuổi, diện mạo đoan trang, tay bế hài nhi, khẽ cúi mời khách nhà.

Vừa bước nhà, Cô kéo trượng phu sang một bên, hỏi nhỏ:

“Thủy Căn, mấy vị là ai?”

Vương Thủy Căn bèn tóm lược sự việc kể cho thê tử . Cô xong, ánh mắt liền sáng lên, môi mỉm :

“Việc lắm! Ta tìm Lưu thúc bá, hẳn về .”

“Ừ, ngừơi , nhớ sớm. Ta sẽ ở đây pha tiếp khách.”

“Đựơc, ngay.”

Loading...