Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 469:: Hạ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:26
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện đại lao Triệu Ngục quỷ cứ thế lan truyền, các ngục ban đầu còn canh gác run rẩy, đó thì cứ nhắm một mắt mở một mắt, mỗi nửa canh giờ mới cùng đến kiểm tra một .
Hôm nay Ô Lạc Chi đến sớm hơn hôm qua, bên trong cũng canh gác nên nàng còn tiết kiệm công sức tay.
Hách Liên Việt tỉnh, mắt cứ chằm chằm cửa lao, sợ Ô Lạc Chi đến mà y bỏ lỡ.
“A Việt!” Giọng ngày đêm mong nhớ vang lên, Hách Liên Việt dậy đến cửa lao nhưng Ô Lạc Chi vội vàng gọi dừng, “Chàng đừng động! Ngoan ngoãn ở đó, ở ngay đây.”
Hách Liên Việt trở , mặt vẫn luôn mỉm , khiến Ô Lạc Chi thấy sống mũi cay cay.
Hai trò chuyện vặt vãnh như đang tán gẫu chuyện nhà.
“Ta sẽ luôn đợi , mau đến.”
Ô Lạc Chi đang thì đột nhiên lạc đề buông một câu, Hách Liên Việt chút do dự nhẹ giọng đáp nàng, “Được.”
Nghĩ đến Vạn Dũ Châu, Ô Lạc Chi lấy nhưng dùng thế nào.
Đang lúc nàng lật lật suy nghĩ thì viên châu bỗng nhiên tự bay lên, lượn vòng quanh Hách Liên Việt.
Ô Lạc Chi hưng phấn , Cố Vân Khởi ở phòng giam bên cạnh mặt mày nhăn nhó cũng chỉ thể thấy một chút.
Y chỉ thấy ở phòng bên một vòng kim quang nhàn nhạt, ngoài thì còn thấy gì khác.
Chưa bao lâu, Hách Liên Việt cảm thấy ấm áp, cũng còn đau đớn, cả đều tinh thần trở .
Vì xích sắt xương quai xanh vẫn thể tháo , Vạn Dũ Châu chỉ thể tạm thời giúp Hách Liên Việt còn đau đớn.
Cố Vân Khởi thì khác, y chỉ một vết kiếm thương và vài chỗ va đập đường về.
Vạn Dũ Châu lượn vài vòng dừng , bay về tay Ô Lạc Chi, Cố Vân Khởi nhảy lên vài cái, một chút khó chịu nào, tràn đầy sức sống.
“Cái lợi hại quá Lạc Chi! Nàng lấy những thứ như chứ?!”
“Trước đây khi tới Lương Hòe quốc, gặp một vị đại sư cho ít bảo vật.” Ô Lạc Chi tùy tiện lảng, Cố Vân Khởi thật sự tin, quên mất còn những bảo vật đó chiến trường.
Hách Liên Việt thì dễ lừa gạt như , chỉ mỉm cô nương mặt, khẽ lắc đầu.
Liên tiếp mấy ngày, Ô Lạc Chi đều tìm cách lén đến thăm Hách Liên Việt, Quân Thư Diễn trong cung từ lâu yên nữa.
“Thật là vô lý! Sở Từ quả là chọc tức trẫm mà!”
Hôm nay thượng triều, Sở Từ đột nhiên đưa một đống thư tín của Thượng Thư phủ qua với địch quốc, trong đó còn bút tích của Tần Kiệu.
Ban đầu y cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà đổ tội cho Trấn Quốc Công phủ, Sở Từ lấy những thứ .
Người của Hách Liên Việt bắt, cả nhà đó cũng lưu đày, nếu để khác đó là oan uổng thì vị quân vương như y đây?
“Người ! Bắt Lý Lương và Tần Kiệu cho trẫm!”
Quân Thư Diễn nhắm mắt , khi mở nữa, trong mắt y một mảnh thanh minh.
Thượng Thư phủ và Thừa Tướng phủ khám xét tịch thu tài sản ngay trong đêm, ngày hôm kinh thành đồn ầm lên.
Trước cửa Trấn Quốc Công phủ vây kín bá tánh, nhao nhao hô hào xin Hoàng thượng trả sự trong sạch và công bằng cho cả nhà .
Hôm nay triều đường náo nhiệt vô cùng, các đại thần thiếu điều đ.á.n.h ngay mặt Quân Thư Diễn.
Sở Từ lẳng lặng bọn họ, dù chuyện cho dù mất mạng y cũng !
May mà Quân Thư Diễn hồ đồ, trực tiếp hạ lệnh c.h.é.m đầu Lý Lương và Tần Kiệu, gia quyến lưu đày Nam Hoang, đời đời hồi kinh.
Tần Vãn Nguyệt tin thì như phát điên, nàng lảo đảo chạy tìm Quân Thư Diễn, kéo tay y đặt lên bụng .
“Hoàng thượng! Ngài xem xét thần mang long thai của ngài mà tha cho Thừa Tướng phủ ?”
Tần Vãn Nguyệt trong lòng sợ hãi cực độ, Thừa Tướng phủ sụp đổ thì chỗ dựa của nàng cũng còn, trong cung nàng sẽ sống nổi mất!
Mọi biến cố đều đến quá đột ngột, nàng còn kịp phản ứng thì tịch biên gia sản.
Quân Thư Diễn bóp cằm nàng, lạnh một tiếng, “Hài tử? Nàng là đứa nghiệt chủng của nàng và Tần Ngu ư?”
Tần Vãn Nguyệt cứng đờ, khóe miệng giật giật, “Hoàng thượng gì ? Thần … hiểu gì cả.”
Nàng vội vàng dời mắt , dám đối diện với Quân Thư Diễn, Quân Thư Diễn hất nàng xuống đất, : “Mỗi trẫm ở cùng nàng đều uống thuốc, nàng thể m.a.n.g t.h.a.i hài tử?”
Tần Vãn Nguyệt như rút cạn sức lực, ngã khuỵu xuống đất lẩm bẩm:
“Khó trách… khó trách, cứ …”
Nàng cứ nghĩ m.a.n.g t.h.a.i với Tần Ngu chỉ một đó! Hóa là do nam nhân tự giở trò!
Lời tiếp theo Quân Thư Diễn càng khiến nàng như sét đ.á.n.h ngang tai, “Nàng Tần Ngu chính là ca ca ruột cùng với nàng ? Chậc chậc.”
“Không thể nào! Không thể nào! Chàng bậy!”
Tần Vãn Nguyệt chỉ y, giọng run rẩy thôi, “Chàng đứa hài tử thì thôi , còn bịa lời lẽ hoang đường đến !”
Quân Thư Diễn nào thèm bận tâm nàng gì, liền cho kéo nàng xuống nhốt cùng Tần Kiệu, Tần Kiệu tự nhiên sẽ phân bua rõ ràng với nàng .
Trong đại lao, Tần Kiệu còn đang chờ Tần Vãn Nguyệt dùng đứa con trong bụng để cứu , ngờ đợi là một Tần Vãn Nguyệt như điên như dại.
“Ngươi ! Tần Ngu rốt cuộc là ai?! Rốt cuộc là ai?!”
Nàng xông lên cào nát mặt y, Tần Kiệu còn rõ tình hình gào lên với nàng, “Nghịch nữ! Y là đường của ngươi! Còn thể là ai?!”
Tần Vãn Nguyệt bật , nàng hiểu rõ lão nam nhân , chỉ cần phản ứng của y là Quân Thư Diễn là thật.
Nàng chỉ bụng , : “Ngươi đứa nghiệt chủng trong là của ai ?”
Tần Kiệu dáng vẻ kỳ lạ của nàng, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, đó liền Tần Vãn Nguyệt khờ dại : “Trong là cốt nhục của chính con trai ruột của ngươi đấy! Để nghĩ xem y nên gọi ngươi là ngoại công là gia gia đây.”
Tần Vãn Nguyệt kích thích đến phát điên, Tần Kiệu lùi mấy bước dựa tường, chỉ nàng, “Ngươi… ngươi! Ngươi dám…”
Năm xưa y và tẩu tẩu của … trưởng trong nhà phát hiện, tức đến mức c.h.ế.t mất.
Tẩu tẩu dùng chuyện của hai để uy h.i.ế.p y, y đành đồng ý khi con trai sinh sẽ giả c.h.ế.t đưa cho nàng.
Thế là sinh mẫu của Tần Vãn Nguyệt và bá nương Cố thị đều chẩn đoán thai.
Mọi đều nghĩ phu nhân Thừa tướng sinh đứa con đầu lòng là thai c.h.ế.t lưu, kỳ thực là y lén đưa cho Cố thị.
Cố thị giả mang thai, giả sinh nở cũng con, đứa trẻ đó chính là Tần Ngu.
Tần Vãn Nguyệt trong đại lao điên điên khùng khùng hát rằng mang long tử.
Tần Ngu bắt nhốt cùng Tần Kiệu, suýt chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t nửa .
“Cha! Người gì ?!”
“Muội ? Khi nào nàng đến cứu chúng ngoài?”
Tần Ngu còn chuyện gì xảy , Tần Kiệu một cước đá tim y, “Súc sinh! Súc sinh! Ngươi còn nàng là của ngươi ư?!”
Hai cha con sớm nhận , chỉ Tần Vãn Nguyệt còn che mắt trong bóng tối.
Tần Kiệu chỉ lao phòng của Tần Vãn Nguyệt, Tần Ngu theo tay y, thấy Tần Vãn Nguyệt như một mụ điên, trong lòng còn ôm một thứ gì đó.
“Cái… cái là ?”
Y dám tin đó là Tần Vãn Nguyệt, nhưng Tần Kiệu tuyệt vọng ngã vật xuống đất, miệng lẩm bẩm “Xong , xong .”
Mộc Lâm Nhi hối hận khôn nguôi, nàng thành hôn với Lý Kim hôm thì hôm tịch biên gia sản, bây giờ cả Thượng Thư phủ đều gọi nàng là chổi.
“Biểu ca… biểu ca.”
Nàng đột nhiên nhớ hôm nay Hách Liên Việt sẽ thả , la ó đòi ngoài nhưng ngục quát một tiếng liền sợ đến im bặt.
“Hú cái gì mà hú? Thiếu tướng quân há là kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi xứng đôi ? Còn dám kêu loạn nữa c.h.é.m ngươi!”
Mộc Lâm Nhi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hối hận vì đợi thêm vài ngày nữa!
Phong điều của Trấn Quốc Công phủ xé toạc, Hách Liên Trĩ Nhan trở về nhà, vui vẻ chạy lung tung trong phủ.
Ô Dao tiểu nữ oa xinh đang nhảy nhót mặt, nàng mà! Tiểu oa nhi nhất định vấn đề!
“Ô Dao lão tỷ, cái tặng tỷ.”
Hách Liên Trĩ Nhan nhét cho nàng một cái hộp đầy bụi, nàng mở xem thì bên trong là kim diệp tử.
“Đều… đều cho ?”
Hách Liên Trĩ Nhan vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn tỷ đưa chơi, còn lén lút cùng tẩu tẩu của thăm ca ca bọn họ.”
Nàng nhỏ, đừng thấy nàng còn nhỏ mà những chuyện nàng đều hết.
Người là đến, Ô Lạc Chi đỡ Hách Liên Việt đến cửa, một nhóm vội vàng tiến tới nghênh đón bọn họ.
“Lão sư.” Hách Liên Việt ngẩng đầu Cố Văn Hoài, lão nhân gia vì y mà bôn ba một phen, trông vẻ già nhiều.
Cố Văn Hoài khẽ vỗ vai y, : “Qua , tất cả đều qua .”
Thấy Cố Vân Khởi, y cũng đầy vẻ kiêu ngạo, “Tiểu tử ngươi! Lần trông chừng ngươi, may mà khiến gia gia thất vọng.”
Mọi ầm lên, Ô Lạc Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y đỡ Hách Liên Việt.
Nàng dám tưởng tượng khi xưa Hách Liên Việt một bôn ba giữa mấy quốc gia mệt mỏi đến nhường nào, chín c.h.ế.t một sống chứng cứ trở về, đó gặp Bắc Cảnh thất thủ.
Y buộc tạm gác chuyện gia đình sang một bên mà Bắc Cảnh, nếu đổi là nàng, tuyệt đối .
Hách Liên Việt cảm nhận lực đạo cánh tay, y nâng tay khẽ nhéo mặt Ô Lạc Chi, “Khổ cho Lạc nhi của , vì mà hao tâm tổn trí.”
Ô Lạc Chi hất cằm lên, kiêu ngạo : “Biết là , trả hết bạc tiêu là .”
Hách Liên Việt : “Cho nàng, tất cả đều cho nàng.”
Trong hoàng cung, Thẩm Tang Ninh hiếm khi sắc mặt với Quân Thư Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-469-ha.html.]
“Hồ đồ cực độ! Những chuyện ngu xuẩn ngươi đều đến!”
Mặc dù đang mắng, nhưng nàng chủ động đưa Tiểu Yểu trong lòng .
“Hoàng hậu giáo huấn đúng là , chỉ là tiểu hoàng bên …”
Quân Thiên Tử hồi cung, nhưng vẫn rời .
Thẩm Tang Ninh khẽ thở dài: “Hoàng đều , năm xưa ngọn lửa đó chỉ là ngoài ý , y nhất thời khó mà chấp nhận .”
“Mấy ngày cứ để y ở bên hoàng tổ mẫu cho .”
Lặng im một lát, nàng trầm giọng : “Hoàng thượng tuy là quân vương, nhưng thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân, chuyện Trấn Quốc Công phủ…”
“Hoàng hậu cứ yên tâm, trẫm tự tính toán.” Quân Thư Diễn trêu chọc nữ nhi trong lòng, mấy ngày nay dường như thông suốt nhiều chuyện.
Vài ngày , chuyện đương kim Thánh thượng vác roi xin tội ở Thái Phó phủ và Trấn Quốc Công phủ truyền khắp kinh thành, Thẩm Tang Ninh khi thì khóe miệng ngừng giật giật.
“Tiểu Yểu, phụ hoàng của con thật là…”
“Kỳ lạ…” Nàng bất đắc dĩ với nữ nhi trong lòng.
Hách Liên Việt đối với Quân Thư Diễn vẫn hờ hững như , bấy giờ Quân Thư Diễn mới hiểu coi thường y, mà là bản tính vốn thế, quẩn vẫn là y hồ đồ.
Sau ba tháng trời, gia đình Trấn Quốc Công phủ cuối cùng cũng đoàn tụ.
Khi Ôn Lạc Chi tìm đến Phương Đại và những khác, ba căn bản hề nhận nàng.
“Cô nương, tìm ai ạ?” Vệ Di lễ phép hỏi.
Ôn Lạc Chi chẳng chút khách khí, kéo một chiếc ghế vắt chéo chân mà : “Sao ? Ta dạy các ngươi kiếm bạc, cho các ngươi bao nhiêu món ngon, đổi một bộ xiêm y là nhận nữa ?”
Mèo Dịch Truyện
Mễ bà bà và Tùng Âm bên cạnh trộm, Tùng Âm bộ dạng ngây ngô của ba cuối cùng nhịn nữa: “Các thúc thúc ngốc nghếch, tỷ tỷ là nữ giả nam trang đó!”
Ba kinh ngạc đến há hốc mồm: “Gia… Người… Người hóa là một tiên nữ!”
Phương Đại đến nỡ chớp mắt, cảm thấy cực kỳ thể tin nổi. Hách Liên Trĩ Nhan dùng sức vỗ vỗ y: “Tẩu tẩu là hoa chủ , ngươi mà còn nữa thì cẩn thận ca ca đ.á.n.h ngươi đấy!”
Phương Đại cúi đầu tiểu cô nương đáng yêu như ngọc tuyết mặt, cảm thấy vài phần quen mắt.
“Ngươi là?”
“Thúc thúc Phương Đại ngốc, nàng là Tiểu Nhan mà!” Tùng Âm híp mắt .
“Ôi chao!” Phương Đại vỗ mạnh đầu : “Cái tiểu oa nhi lì lợm của ngươi, hóa là một tiểu cô nương xinh !”
Mấy đang chuyện đùa, bên ngoài Hách Liên Việt tìm đến. Nhìn thấy y, những trong viện đều rời mắt .
“Lạc Nhi, chúng nên .”
Hách Liên Việt vươn tay về phía nàng, Ôn Lạc Chi nắm lấy tay y, hai đó quả là một đôi trời sinh.
“Ô ô, gia, thật là quá! Quả là một lang quân tuấn tú!”
Vệ Di đột nhiên nức nở, Ôn Lạc Chi suýt chút nữa nhịn đ.á.n.h y.
Đoàn đến vội vã vội vã, dân trong trấn khi Ôn Lạc Chi chính là cứu mạng họ năm xưa đều kinh ngạc đến ngây .
Miêu Thiên cuối cùng cũng thấy của triều đình, khi mắt còn là Chiến thần của Đại Cảnh, y vô cùng kích động.
Chuyện của y, Hách Liên Việt cũng Ôn Lạc Chi kể, khi để cho Miêu Thiên một khoản bạc lớn.
“Về kinh, sẽ bẩm báo Thánh thượng, những năm qua Miêu đại nhân vất vả .”
Miêu Thiên mắt đỏ hoe lắc đầu: “Tướng quân quá lời , đây là việc hạ quan nên .”
Một nhóm bịn rịn cáo biệt, đường về, tâm tình Ôn Lạc Chi cực kỳ .
Trên đường là cây hoa tiêu, nhiều đoạn bắt đầu xây nhà, nơi đây trông cũng còn hoang vắng như .
Diệp Nam Kiều và những khác thấy cảnh tượng dọc đường cũng kinh ngạc thôi, dám tin đây là con đường họ hơn một năm .
Nhìn sang Ôn Lạc Chi, trong mắt nàng tràn đầy sự tán thưởng và vui mừng, nhưng khi đối mặt với con trai là Hách Liên Việt thì tỏ vẻ chán ghét.
Ngày nào cũng cứ như một tên công tử bột, trông còn khá kiêu ngạo…
Trên đường hề vội vã, đoàn đến Kinh thành là một tháng .
Gia đình Tạ Hòa sớm chờ Ôn Lạc Chi ở Kinh thành, đầu tiên hai gia đình chính thức gặp mặt vô cùng náo nhiệt.
Lần tất cả đều đến đông đủ, Ôn Tử Tầm vẫn thích theo Ôn Lạc Chi, còn Ôn Tử An thì khác, giờ đây y chỉ ôm con gái bảo bối của rời nửa bước theo Giang Thư Thiển.
Ôn Lạc Chi đôi tay mười ngón đan chặt của Ôn Tử Câm và Bạch Thanh Hoan, mặt nở nụ đầy ẩn ý, nàng sớm hai sẽ thành đôi.
Nghĩ đến tứ ca nhà cũng như Ôn Tử Châu, dẫm cứt ch.ó , Bạch gia là diêm thương, tuyệt đối là sủng thần của triều đình.
Rồi Ôn Tử Châu xem, giờ phút vẫn còn đang ôm cánh tay Tống Thính Vãn mà nũng nịu.
Ba năm .
Hách Liên Việt khải trở về, việc đầu tiên khi về đến nhà là rửa tay sạch sẽ ôm nương tử của , ôm hài tử.
Ôn Lạc Chi nghiêng đầu y hỏi: “Lục ca của ? Chàng về ?”
Hách Liên Việt khựng , nghĩ ngợi vẫn : “Chúng về tiên ghé qua Hoàng cung, Quân Thư Diễn gán nữ nhân hòa từ Nam Cương cho .”
“Phu quân đây một lòng chỉ nương tử, thể nhận chứ? Đã đẩy đó sang cho Tử Tầm .”
Ôn Lạc Chi nhướn mày, Quân Thư Diễn trong lòng vẫn còn nhớ năm xưa chính nàng mật tín kể cho y chuyện của Tần Vãn Nguyệt và Tần Ngu, lúc ở cuối thư nàng còn y là một con rùa lớn lông xanh.
Vậy , đây là y ghi hận đến để nàng ghê tởm đây ư?
Hì hì, nhưng căn bản chẳng tác dụng gì, phu quân ba của nàng căn bản là dầu muối .
“Không tệ tệ, lời phu quân khiến vui tai.”
Ôn Lạc Chi chụt một tiếng hôn lên má Hách Liên Việt, dáng vẻ hạnh phúc của một nhà ba lóa mắt cả Lang Bá Thiên chơi đùa điên cuồng trở về.
Gào rú! Không còn thiên lý ! Không cho sói độc sống nữa !
Ngày hôm , Ôn Mộc Xuyên chạy đến tìm Ôn Lạc Chi, trong nhà xảy chuyện lớn.
Vợ chồng nàng một cái, dẫn hài tử vội vã trở về.
Nhìn thấy cảnh tượng mắt, cả Ôn Lạc Chi hóa đá.
Chỉ thấy một thiếu nữ dị vực đang bên cạnh Ôn Tử Tầm, miệng còn những lời khó hiểu.
“Ôn tướng quân, thật sự giống, giống một cô nương mà từng gặp đây.”
Hoa La Già lặp lặp ngừng, Ôn Tử Tầm cũng hề sốt ruột, ngốc nghếch hỏi giống đến mức nào, Hoa La Già kéo mặt y thật sự nghiêm túc miêu tả.
“Lục ca, vị là?” Ôn Lạc Chi nín lên tiếng từ phía , Hoa La Già thấy Ôn Lạc Chi, cả hai đều ngây .
“Là ngươi? Cô nương Trung Nguyên xinh ! Năm xưa bán chôn , là ngươi giúp .”
Hoa La Già lấy từ trong lòng chiếc túi tiền năm xưa, còn mới, thể thấy nàng giữ gìn cẩn thận.
Ôn Lạc Chi khẽ mỉm với nàng: “Không ngờ là ngươi, lâu gặp.”
Ôn Tử Tầm mơ hồ hiểu , Hoa La Già vui vẻ : “Ta cô nương gọi là lục ca? Ta sắp gả cho ca ca của ngươi !”
“Sau chúng chính là một nhà!”
Ôn Tử Tầm vội vàng gạt tay nàng , gấp gáp : “Ai cưới ngươi? Ta là cân nhắc một chút thôi.”
Hoa La Già vui, mặt chợt ghé sát mặt y, đôi mắt xinh chớp chớp, hỏi y: “Vì còn cân nhắc? Có vì ?”
“ từng xinh mà.”
Ôn Tử Tầm mặt nàng mà vành tai đều đỏ lên, Ôn Lạc Chi tựa Hách Liên Việt đến hoa run cành rẩy.
“Hỷ sự! Hỷ sự!”
Ngô Nhai Tử chạy , đá ngưỡng cửa suýt ngã, Ôn Mộc Xuyên vội vàng đỡ y.
“Ngô lão, chuyện gì ?” Ôn Lạc Chi hỏi.
Ngô Nhai Tử kích động đến mặt già đỏ bừng, hít sâu một lớn tiếng : “Trạng nguyên! Tử Câm là Trạng nguyên! Nhà chúng Trạng nguyên !”
Trong viện lập tức sôi động hẳn lên, lâu , tiếng chiêng trống bên ngoài vang vọng.
Bạch Thanh Dữ khí chất hiên ngang phía , còn tưởng y đỗ Trạng nguyên.
Bạch Chân đến méo xệch mặt, bên cạnh Ôn Tử Câm cũng đến méo xệch mặt.
Bạch gia họ thương nông thì chứ? Con rể của y chính là Trạng nguyên đương triều!
“Lần ngũ tẩu lẽ sẽ bận rộn lắm đây.” Ôn Lạc Chi cảm thán một câu.
Nghe khi Ôn Tử Câm còn thi Đình nhiều quý nữ đến tận cửa, rằng dù cũng nguyện ý.
Giờ y thực sự trở thành Trạng nguyên, ngưỡng cửa Bạch gia sắp giẫm nát !
“Nương tử, chúng mau về thôi.”
Hách Liên Việt đột nhiên giục nàng một câu, bởi vì y thấy mấy trưởng và tẩu tẩu của nương tử đều đến, lát nữa sẽ giành ôm con gái ngoan của y, y tuyệt đối .
Vợ chồng nàng lén lút chuồn từ cửa , đường Ôn Lạc Chi đột nhiên gọi y một tiếng: “Hách Liên Việt!”
Thân hình Hách Liên Việt khựng , nương tử gọi thẳng tên y ?! Chuyện lớn !
Đầu óc y xoay chuyển nhanh chóng, tã lót y giặt khi đến, khi ôm con gái khử trùng tay, về đến nộp hết bạc… Càng nghĩ trán y càng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ôn Lạc Chi bộ dạng của y mà c.h.ế.t mất, ôm lấy đầu y chớp chớp mắt nhẹ giọng : “Phu quân, về đến nhà sẽ cho bí mật mà vẫn luôn tìm hiểu.”
Hết.