Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 467:: Hồi kết (Thượng) ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:24
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng như thể nghiền c.h.ế.t một con kiến, cung nữ còn đang ngẩn thì khác bịt miệng lôi . Những khác đều cúi đầu thật thấp, thầm nghĩ phụ nữ về nhà đẻ một chuyến tính tình hình như tệ hơn, bọn họ sống ở đây chẳng khác nào đeo cái đầu lên thắt lưng cả.
Tần Vãn Nguyệt tắm rửa xong liền xuống, ngày thường Quân Thư Diễn đến nàng đều tìm, hai ngày nay thì thôi , nàng cần nghỉ ngơi một chút.
Quân Thư Diễn cũng thời gian để ý nàng về , tìm . Hắn mới xử lý xong Cảnh Nhạc, ban đầu định ném đại lao nhốt vài ngày là xong, nhưng chúng thần cầu tình, cuối cùng cũng chỉ thể công tội bù trừ thả .
Khó khăn lắm bây giờ mới rảnh rỗi, xem Hách Liên Việt thế nào .
Trong Chiêu Ngục, Hách Liên Việt khoanh chân đất, hai sợi xích sắt vững chắc cố định tường. Kế bên là Cố Vân Khởi, lúc tinh thần vẻ khá hơn một chút, nhưng trong tay đang xách một con chuột đang lầm bầm cái gì.
Thấy Quân Thư Diễn đến, giả vờ như con chuột dọa giật , dùng sức vung con chuột về phía đến.
"Ái chà con súc sinh nhỏ , dọa c.h.ế.t tiểu gia !"
Con chuột bay , lăn một vòng chân Quân Thư Diễn chạy mất. Mặc dù chuyện gì, nhưng đột ngột dọa Quân Thư Diễn mặt mày đen sầm.
"To gan! Dám trêu chọc Hoàng thượng!"
Hắn còn mở miệng, tên ngục phía rút bội kiếm chĩa thẳng Cố Vân Khởi. Cố Vân Khởi lười biếng liếc một cái, đến góc tường bệt xuống nhắm mắt giả vờ ngủ. Quân Thư Diễn thấy cũng tức giận, ngược còn khẽ một tiếng : "Tiểu sư tính khí thật lớn, nhưng sư chấp nhặt với ngươi."
"Đợi bắt Cố Văn Hoài, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa ."
Cố Vân Khởi lời chút phản ứng nào, bởi vì tin chắc Quân Thư Diễn căn bản tìm , nếu tìm thì nhiều lời vô nghĩa thế ?
Lần đầu tiên thấy Hách Liên Việt t.h.ả.m hại như , trong lòng Quân Thư Diễn chút khoái cảm, nhưng kỳ lạ là quá nhiều gợn sóng.
"Đa tạ Thiếu tướng quân vì trẫm mà giữ vững Bắc Cảnh, Uy Viễn tướng quân suối vàng linh thiêng nhất định sẽ vì tướng quân mà kiêu hãnh."
Hách Liên Việt mở mắt , đôi mắt sâu thẳm khiến hoảng loạn. Quân Thư Diễn thở dài một tiếng, khẽ : "Thiếu tướng quân chắc chắn hiểu nỗi khó xử của trẫm, trẫm như cũng là bất đắc dĩ."
Cố Vân Khởi xong khạc một tiếng xuống đất, như thể một câu chuyện vĩ đại. Hách Liên Việt im lặng , Quân Thư Diễn cảm thấy vô vị tặc lưỡi hai tiếng dẫn rời .
"Yên tâm , sẽ nhờ chăm sóc cho lão sư và lão Quốc công, hai ngươi cứ an tâm chờ c.h.ế.t ."
Cố Vân Khởi thấy mới dậy, vươn tay vỗ vỗ cửa ngục kế bên: "A Việt, ngươi còn khỏe ?" Giọng lộ vẻ lo lắng, Hách Liên Việt đường về luôn sốt, còn chảy khá nhiều máu, đến đây cũng chẳng uống một giọt nước nào.
"Không ."
Hách Liên Việt đáp một câu mà thể cũng hề nhúc nhích, chỉ cần cử động nửa liền đau đến chịu nổi. Cố Vân Khởi rảnh rỗi việc gì , bụng đói mà cũng gì ăn, xuống chuyện với Hách Liên Việt, cũng chẳng quan tâm , cả Chiêu Ngục chỉ hai bọn họ, cũng sợ khác thấy.
Bên ngoài tiếng bước chân vang lên, vội vàng im miệng, ngay đó thấy một khuôn mặt trắng bệch như c.h.ế.t.
"Biểu ca..."
Mộc Lâm Nhi hai mắt ngấn lệ, nhanh chóng đến mặt hai . Cố Vân Khởi nheo mắt lâu, mới nhận là Mộc Lâm Nhi, nhưng biến thành bộ dạng ?
Hách Liên Việt thấy giọng nàng, mắt cũng mở một chút, trông như đang ngủ gật .
Trái tim Mộc Lâm Nhi giật thót, cứ ngỡ đến muộn. Cố Vân Khởi ở một bên nhịn mà liếc mắt coi thường, vô ngữ : "Người c.h.ế.t, chỉ là lười thèm để ý đến ngươi thôi." Hắn phía Mộc Lâm Nhi, đến ít nhưng mỗi đều tay .
Mèo Dịch Truyện
Chẳng thành ý, đến thăm tù mà mang theo chút đồ gì! Hắn âm thầm bĩu môi.
Mộc Lâm Nhi nghẹn họng, mặt xẹt qua một tia ngượng ngùng. Lâu nàng mở miệng với Hách Liên Việt: "Biểu ca, Lâm Nhi sắp xuất giá , là..."
"Như , xin chúc mừng Mộc tiểu thư."
Khi nàng nửa câu thì Hách Liên Việt mở miệng ngắt lời, bởi vì thật sự hứng thú . Nước mắt trong khóe mắt Mộc Lâm Nhi chảy xuống, nắm chặt cửa ngục lóc t.h.ả.m thiết: "Biểu ca đấy, trong lòng chỉ , căn bản gả cho cái tên khỉ gió ..."
"Được Mộc đại tiểu thư, A Việt bây giờ cần nghỉ ngơi, thời gian ngươi gả cho ai ."
"Tại hạ chúc các ngươi sớm sinh quý tử, bách niên giai lão nhé!"
Cố Vân Khởi hóa thành kẻ mạnh mẽ nhất, hai ngắt lời khiến Mộc Lâm Nhi cũng nổi giận, dứt khoát giả vờ nữa.
"Bổn tiểu thư mới thèm cái tên tù nhân như ngươi chúc mừng , chính ngươi còn chẳng thể sống đến ngày nào nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-467-hoi-ket-thuong.html.]
Nhìn Hách Liên Việt vẫn bất động, nàng hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng chỉ vì tình nghĩa năm xưa mà đến ngươi một cái thôi, Trấn Quốc Công phủ sụp đổ ngươi còn gì mà kiêu ngạo chứ?"
"Bổn tiểu thư chiều hư ngươi ! Cho thể diện mà giữ!"
Cố Vân Khởi ở bên cạnh mà lửa giận bốc cao ba trượng, năm đó khi Trấn Quốc Công phủ xảy chuyện, Mộc gia chính là kẻ phản bội nhanh nhất! Lại chọn liên hôn với Thượng Thư phủ để tự bảo .
Bây giờ mà còn mặt mũi ?
Trong nhà lao thứ gì cũng thiếu, chỉ thiếu chuột. Hắn túm một con ném về phía Mộc Lâm Nhi, dọa nàng kêu ré lên.
Hách Liên Việt nhíu mày, mở mắt những mặt.
Ánh mắt dừng Mộc Lâm Nhi, Mộc Lâm Nhi thấy đang vui mừng thì : “Xấu, cực kỳ xí.”
Tất cả đều sững sờ, Mộc Lâm Nhi chỉ Hách Liên Việt nhắm mắt , giọng giận đến run rẩy: “Đồ ! Không thể lý lẽ!”
Chỉ ba chữ thôi mà sát thương lực mạnh đến , Cố Vân Khởi ở bên cạnh ha hả.
“Thôi , Mộc đại tiểu thư, A Việt chẳng thèm để mắt đến nàng, bây giờ thì càng khỏi . Nàng cũng đừng bám riết lấy nữa, thật phiền phức.”
“Mau trở về thành thật gả cho công tử Thượng Thư phủ .”
Mộc Lâm Nhi giận đến giậm chân, nàng cũng , đ.á.n.h cũng đ.á.n.h , chỉ đành trừng mắt Hách Liên Việt một cái phất tay áo rời .
Nàng đến đây gì? Thật đúng là tiện!
Phải Hách Liên Việt nàng thật sự nỡ, thể thừa nhận, cái dáng vẻ đó đủ khiến phụ nữ tranh mà đến. Nàng đến đây cũng vì lý do đó.
Không ngờ nam nhân vẫn như xưa điều, thôi bỏ , còn chẳng tự rước lấy tai tiếng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Hách Liên Việt là thật sự ngủ .
Cố Vân Khởi ngủ đủ , ở bên cạnh bắt chuột g.i.ế.c thời gian.
Hắc Ảnh đưa Cố Văn Hoài về kinh , những khác cũng chuẩn xong xuôi để minh oan cho Trấn Quốc Công phủ.
Hơn nửa ngày trôi qua, Ôn Lạc Chi vẫn cứ lơ đễnh, tuy Hách Liên Việt sẽ gặp nguy hiểm tính mạng nhưng chung quy vẫn yên lòng.
Thấy nàng đến giờ Tuất vẫn về nhà, Ô Dao đêm nay nàng chắc chắn chuyện gì đó.
Hôm qua nàng đưa ít bùa chú phí bịt miệng, Ôn Lạc Chi nắm chặt nắm đấm, mỉm hỏi: “Ngươi còn về?”
Ô Dao nghiêng đầu, tươi nàng: “Đêm nay ? Mang theo với.”
Nàng chẳng thèm giả vờ nữa, trực tiếp mở miệng hỏi. Ôn Lạc Chi đành chịu, hai chữ lòng bàn tay nàng .
Mắt Ô Dao trợn tròn, xung quanh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đến đó gì? Ngươi…”
Đột nhiên nàng nhớ đến những lời đồn đãi bên ngoài hôm nay, nàng xoa cằm đ.á.n.h giá Ôn Lạc Chi: “Ngươi sẽ là…”
Một phỏng đoán táo bạo bật trong đầu nàng , nhưng nàng nghĩ lắc đầu phủ nhận.
Làm thể chứ, tám trăm cây sào cũng thể với tới!
Ôn Lạc Chi thể cắt đuôi nàng , dù chuyện cũng đến nước , nàng cũng giãy giụa nữa.
“Chúng nửa đêm , ngươi hỏi nhiều, bảo ngươi gì thì ngươi nấy.”
Nói nàng tùy tay rút vài lá bùa, Ô Dao đón lấy ôm lòng, ngây ngô.
“Nói gì khách sáo thế, ngươi với còn khách khí gì chứ, đồ cũng lời ngươi.”
Hai cứ thế xong, nửa đêm cần Ôn Lạc Chi nhiều, Ô Dao tự một bộ y phục đen.