Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 464:: Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:21
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng còn nhớ Hắc Ảnh từng với nàng, nếu dò la tin tức gì thì hãy đến thanh lâu, nơi đó kẻ đủ loại , chỉ cần bạc là .

 

Khi ngang qua Trấn Quốc Công phủ, nàng ngừng bước, ngẩng đầu một cái thẳng đến thanh lâu lớn nhất kinh thành.

 

Chưa chạy mấy bước, nàng đột nhiên kéo một con hẻm. Ôn Lạc Chi thầm kêu , còn kịp rõ mặt tay.

 

"Cô nương! Là !"

 

Lâm Phong giơ tay chặn cánh tay nàng kẹp đầy kim thép, Ôn Lạc Chi lùi một bước, cảnh giác , cảm thấy chút quen mắt.

 

Lâm Phong tháo cái bọc lưng xuống, mở lấy chiếc bình nước mà Ôn Tử Tầm cho uống khi trốn đến Sơn Tuyền thôn lúc .

 

Ôn Lạc Chi thấy thứ đột nhiên nhớ , nhưng đồ trong tay vẫn cất .

 

"Là ngươi, ngươi giữ gì?"

 

Lâm Phong liếc xung quanh, khẽ : "Ta chuyện về Hách Liên tướng quân, cô nương thể mượn một bước chuyện ?"

 

Ôn Lạc Chi là chuyện về Hách Liên Việt thì trong lòng vui mừng, hai tìm một nơi vắng vẻ xuống.

 

Chờ Lâm Phong xong, mắt nàng híp : "Ta vì tin ngươi? Lỡ như ngươi đang đùa giỡn thì ?"

 

Nàng còn rõ Lâm Phong lai lịch gì, dám tin lời ?

 

Lâm Phong bất đắc dĩ, từ trong lòng lấy một tấm lệnh bài, đó một hình hoa văn giống như ngọn lửa.

 

"Đây là lệnh bài phụ giao cho , là sợ cô nương tin. Phụ là thuộc hạ của Uy Viễn tướng quân, lệnh bài chỉ những cựu binh khi Thiết Cốt quân mới thành lập mới ."

 

Ôn Lạc Chi nhận lấy tấm lệnh bài đó, chuyện Hách Liên Việt đây quả thật nhắc qua với nàng.

 

Thấy nàng nhíu mày, Lâm Phong : "Tiểu công tử cao hơn một chút bên cạnh cô nương chính là tiểu thư nhỏ của Trấn Quốc Công phủ ?"

 

Lời thốt , Ôn Lạc Chi lập tức , trong mắt ẩn chứa vài phần sát ý.

 

"Ta ý gì khác! Ta cũng chỉ là mấy tửu lầu ăn cơm thì thấy thôi..." Lâm Phong thấy bộ dạng của nàng, vội vàng xua tay, rụt cổ giải thích:

 

"Khi đó phụ bảo hỗ trợ lão tướng quân bọn họ giúp tiểu thư nhỏ giả c.h.ế.t trốn , nhớ rõ hai nốt ruồi cổ và mặt nàng ..."

 

Sát ý trong mắt Ôn Lạc Chi thu , cơ thể nàng thả lỏng, ném lệnh bài cho Lâm Phong.

 

"Thôi , lời ngươi tin."

 

Nàng dậy , Lâm Phong vội vàng lên, từ trong lòng lấy một phong thư đưa cho nàng: "Bức thư cô nương xem xong nhất định đốt ."

 

Ôn Lạc Chi nhận lấy, bỏ tay áo đường hoàng bước khỏi phòng.

 

Lâm Phong lúc mới thở phào nhẹ nhõm, xuống ghế mà lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

 

Trước đây ở Sơn Tuyền thôn, khi xuống núi chỉ thỉnh thoảng Ôn Lạc Chi hung dữ, nhưng ngờ khí thế áp bách đến .

 

Khi chuyện, cứ ở đối diện mân mê những cây kim thép trong tay, như thể bất cứ lúc nào cũng thể đ.â.m xuyên cổ .

 

Những gì cần , thư cũng giao tay Ôn Lạc Chi, Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Ôn Mộc Xuyên thức dậy thấy con gái tìm đến phát điên, Lang Bá Thiên chạy chơi mấy ngày cũng về.

 

Hắn nhất thời còn cách nào khác, chỉ thể đến những nơi Ôn Lạc Chi thể đến để tìm.

 

Tìm một vòng thấy bóng , khi hai chuyến cuối cùng cũng thấy nàng.

 

"Ngoan bảo! Con chạy ?!"

 

"Đứa trẻ ! Thật là dọa c.h.ế.t cha !"

 

Chuyến trở về cuối cùng , nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, sợ con gái một lúc nghĩ quẩn sẽ chạy chuyện dại dột.

 

Ôn Lạc Chi thấy Ôn Mộc Xuyên vội đến mắt đỏ hoe, vội vàng nhận với : "Cha đừng sốt ruột, đều tại con, con chỉ là ngủ nên dậy dạo thôi."

 

"Lần tới con nhất định sẽ với cha."

 

Ôn Mộc Xuyên chú ý thấy hai quầng thâm mắt nàng, bộ dạng tiều tụy của nàng, nỡ trách mắng?

 

Hắn ấn nàng xuống ghế mềm : "Ngoan bảo đợi ở đây, cha sẽ nấu cho con mấy sợi mì, con ăn xong ngủ một giấc thật ngon."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-464-lam-phong-dot-nhien-xuat-hien.html.]

 

Ôn Lạc Chi ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Mộc Xuyên hai bước đầu , như thể sợ nàng chạy ngoài.

 

Hắn nghĩ thấy , gần đến cửa bếp vội vàng khóa chặt cổng lớn từ bên trong.

 

Ôn Lạc Chi: ...

 

Cha nàng sẽ sợ nàng ngốc nghếch chạy tìm Hách Liên Việt chứ? Nghĩ cũng thể nào.

 

Nếu Lâm Phong cho nàng, nàng ngay cả Hách Liên Việt giam giữ ở cũng , mà tìm?

 

Nàng ngoan ngoãn chờ, lâu Ôn Mộc Xuyên liền bưng một bát mì đến, đó còn hai quả trứng chiên.

 

"Ăn nhanh , ăn hết , đủ thì với cha."

 

Ôn Mộc Xuyên đặt bát mì lớn đó mặt nàng, giục nàng ăn nhanh khi còn nóng.

 

Mì nóng hổi bụng, Ôn Lạc Chi cảm thấy cả sống .

 

Ăn xong mì sự giám sát của Ôn Mộc Xuyên, nàng trở về phòng, cài cửa vội vàng lấy phong thư Lâm Phong đưa cho nàng .

 

Đọc xong nàng yên tâm hơn một chút, cảm thấy đốt cũng an , nàng trực tiếp ném thư ba lô hệ thống.

 

Hắc Ảnh và Thiết Y bắt là , chỉ mong bọn họ chuyện đều thuận lợi.

 

nghĩ đến bức thư Tần Ngu dùng tư hình, Ôn Lạc Chi thể nhịn . Nàng dám tưởng tượng Hách Liên Việt khi xích sắt xuyên qua xương quai xanh sẽ đau đớn đến nhường nào.

 

"Hừ, đợi đấy cho cô nãi nãi ."

 

Vốn dĩ nàng ngủ, nhưng nghĩ đến buổi tối thu thập Tần Ngu, nàng ép ngủ hai canh giờ.

 

Khi thức dậy tràn đầy tinh thần, nhưng trời vẫn tối, thích hợp chuyện .

 

Nói với Ôn Mộc Xuyên rằng nàng đến tửu lầu một chuyến, khó khăn lắm cha nàng ở nhà mới cho thì Ô Dao, chạy chơi về, chặn .

 

"Ngươi chơi? Ta cũng !"

 

Ôn Lạc Chi nhún vai: "Chơi gì chứ? Ta Bách Vị Trai xem hôm nay việc buôn bán thế nào."

 

Cứ tưởng thể cắt đuôi Ô Dao, ngờ nàng đang đói bụng, đến Bách Vị Trai liền đúng ý.

 

Ôn Lạc Chi đành dẫn nàng , đường Ô Dao kể cho nàng những chuyện bát quái hôm nay bên ngoài, trong đó một chuyện liên quan đến Mộc Lâm Nhi.

 

Ôn Lạc Chi nàng , liền đoán Mộc Lâm Nhi cứ cách một ngày đến trang điểm "yếu ớt trang".

 

Theo lời Ô Diêu miêu tả, Mộc Lâm Nhi trong lòng còn khác, tuyệt đối định bây giờ.

 

Vậy nàng hóa trang là để giả bệnh gả cho nam nhân ? nghĩ hình như cũng đúng lắm.

 

Mèo Dịch Truyện

Hôm nay Bách Vị Trai ăn cũng tệ, lầu đầy chỗ chỉ còn vài bàn trống ở lầu, cũng là khách dùng bữa xong rời mới dọn dẹp .

 

Ở quầy tính tiền, Ôn Lạc Chi vô vị gảy bàn tính một lúc lâu, nghĩ đến điều gì mà hồn xiêu phách lạc, Ô Diêu gọi nàng mấy tiếng cũng thấy phản ứng.

 

“A!”

 

Ô Diêu còn tưởng nàng đột nhiên ngốc , gào to một tiếng bên tai nàng, khiến Ôn Lạc Chi giật .

 

“Ăn no ? Ăn no thì mau về ngủ .”

 

Nàng sốt ruột đuổi , bởi vì lát nữa trời tối, nếu Ô Diêu vẫn cứ theo nàng thì nàng xử lý cái tên thảo bao ?

 

Ô Diêu nghiêng đầu nàng hỏi: “Nàng chuyện gì giấu đúng ?”

 

Tròng trắng mắt của nàng dần biến mất, Ôn Lạc Chi nàng đến sởn tóc gáy, vội vàng : “Đừng náo! Lát nữa dọa khách thì ?!”

 

Ô Diêu ha ha một tiếng, đôi mắt lập tức trở bình thường, Ôn Lạc Chi lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cái dáng vẻ , quỷ quỷ của nữ nhân nàng từng thấy , đôi mắt đó cứ như nữ quỷ trong mấy bộ phim kinh dị nàng xem , tròng trắng mà một màu đen, trông thật trống rỗng và đáng sợ.

 

Từ khi quen đến giờ nàng tuy chỉ thấy một , nhưng đó đủ , đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ mồn một.

 

Nàng thì Ô Diêu cũng hỏi, dù liệu định nàng việc, cứ bám riết bên nàng chịu , dù đuổi thế nào cũng rời.

 

 

Loading...