Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 456: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:13
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ô Dao và Ôn Lạc Chi cùng một cỗ xe ngựa, từ khi rời làng líu lo ngừng, suốt chặng đường miệng nàng ngừng nghỉ.

 

“Chẳng ngươi du ngoạn khắp non sông tươi của Cảnh Quốc ? Lâu như mà những cảnh từng thấy qua ?”

 

Ôn Lạc Chi kéo nàng từ cửa sổ xe xuống, tiểu nha đầu mới đúng là kẻ từng thấy sự đời, hình thò ngoài một nửa .

 

Ô Dao khúc khích hai tiếng, lấy gương chỉnh mái tóc rối : “Ta còn một nửa thì tiền bạc tiêu hết sạch .”

 

“Muốn dùng Vu cổ chi thuật ư, nhưng sợ mặt mũi hủy hoại.”

 

Khi mới chia tay, Ôn Lạc Chi từng với nàng , chỉ cần dám chuyện , khuôn mặt sẽ hủy hoại, nàng đương nhiên sợ hãi, hơn nữa cũng sống những ngày tháng như nữa.

 

Trong lúc bất đắc dĩ, nàng bán hết những thứ đáng giá , mới gom góp đủ một chút lộ phí, để thể chạy về nương tựa Ôn Lạc Chi.

 

“Những thứ khác đều bán lấy bạc .”

 

“Cái gương ngươi cho thì nỡ bán, đây là vật .” Ô Dao nâng niu chiếc gương cất túi gấm bên hông, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như sợ vỡ gương .

 

Ôn Lạc Chi chút kinh ngạc, ngày nàng bất quá cũng chỉ là hù dọa Ô Dao mà thôi, ngờ nữ nhân mê tin là thật.

 

Nàng khẽ ho một tiếng : “Ta nuôi công đấy, đến kinh thành ngươi tự mang đồ bán, quản nhiều ít.”

 

“Được ! Không thành vấn đề!” Ô Dao đương nhiên thấy khả thi, tài lừa gạt của nàng vẫn còn cao siêu lắm.

 

Vả những thứ dùng mặt mà nàng từng giành cũng hữu dụng, phụ nữ trời sinh đều yêu cái , nàng chỉ cần chuyên tìm các tiểu thư phú gia, phu nhân các loại chẳng ?

 

Đợi bạc , nàng thể phóng túng ăn chơi, những ngày tháng đúng là quá thoải mái, hơn hẳn việc cái lão phù thủy quái quỷ nhiều lắm.

Mèo Dịch Truyện

 

Chuyện Ôn Lạc Chi kinh thành, Ôn Tử Câm cũng , y vô tình nhắc đến mặt Bạch Thanh Dữ một câu.

 

Bạch Thanh Dữ khi về nhà liền thư cho Bạch Chân, bảo phụ chiêu đãi thật một phen mới .

 

Trang viên của bọn họ năm nay cũng trồng lúa, nhưng hạt giống là do Ôn Lạc Chi đưa tới, chiếc xe nước bọn họ cũng dùng.

 

Người trong trang viên đều lúa năm nay mọc hơn hẳn năm, giúp đỡ nhiều.

 

Đã đến kinh thành , tròn bổn phận chủ nhà mới .

 

Bạch Chân khi nhận thư và tin cũng vui mừng, chuẩn sẵn nơi nghỉ ngơi cho bọn họ từ mấy ngày .

 

“Kinh thành quả nhiên phồn hoa.” Tốc độ xe ngựa chậm , Ôn Lạc Chi vén rèm cửa sổ cảnh vật bên ngoài, nhịn cảm thán một tiếng.

 

Hách Liên Trĩ Nhan bên cạnh nàng hưng phấn chỉ trỏ các cửa hàng bên ngoài chuyện, đối với thứ nơi đây đều vô cùng quen thuộc.

 

Ô Dao chút kinh ngạc, tò mò nhưng vẫn chọn im lặng, nàng sớm nhận tiểu gia hỏa bình thường.

 

Ôn Lạc Chi lẳng lặng lắng , khi nàng bảo phu xe thẳng đến Kim Lân Nhai thì xe ngựa chặn .

 

“Xin hỏi, xe Lạc Chi cô nương ?” Bạch quản gia ngoài xe ngựa vẻ mặt đầy căng thẳng.

 

Hôm nay ông chặn nhiều xe ngựa do một con ngựa trắng và một con ngựa đen kéo, kết quả đều lão gia đợi, ông chặn nhầm xe ngựa mắng ít .

 

Ôn Lạc Chi vén rèm xe, Bạch quản gia thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, chắc sai nữa chứ?

 

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo liền nàng : “Ta là Ôn Lạc Chi, ngài chuyện gì ?”

 

Bạch quản gia cung kính hành lễ : “Tại hạ là Bạch quản gia của phủ Bạch Chân lão gia, hôm nay ngài đến kinh, đặc biệt sai tiểu nhân đến đón ngài.”

 

Bạch quản gia vô cùng khách khí, điều khiến Ôn Lạc Chi ngượng ngùng.

 

Nàng ngoài chỉ nhà , cũng Bạch Chân .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-456.html.]

 

Vị quản gia chắc thấy một chiếc xe ngựa là chặn một chiếc đấy chứ? Vậy... thì quá là...

 

Trên mặt Ôn Lạc Chi hiện lên vài phần áy náy: “Đã phiền ngài .”

 

Bạch quản gia khoát tay với nàng, phía dẫn đường, hai chiếc xe ngựa từ từ theo xe ngựa của Bạch phủ.

 

Bạch Chân đợi ở cửa một lúc , thấy xe ngựa liền bước tới vài bước.

 

“Lão gia, đón .” Bạch quản gia xuống xe ngựa vui vẻ .

 

Bạch Chân gật đầu, thấy Ôn Lạc Chi và bước xuống liền nhiệt tình đón họ nhà.

 

“Nha đầu con, đến kinh thành cho ? May mà thằng nhóc Thanh Dữ đó thư báo cho .”

 

Bởi vì Ôn Lạc Chi giúp Bạch gia vực dậy trang viên của họ, Bạch Chân thật lòng thành ý cảm tạ nàng, kết giao thiết với nàng, dáng vẻ quá đỗi nhiệt tình khiến Ôn Lạc Chi chút quen.

 

“Vì đến vội vàng nên nghĩ nhiều, đa tạ Bạch lão gia để tâm đến chúng .”

 

“Ai!” Bạch Chân khoát tay, thấy nàng chút câu nệ liền bắt chuyện với Ôn Mộc Xuyên và Ngôn Phong.

 

Nghe là đến ăn, Bạch Chân lập tức vỗ ngực: “Có chuyện gì cứ tìm Bạch Chân , Bạch Chân ở thương trường kinh thành vẫn thể vài lời.”

 

Ôn Lạc Chi bên cạnh lắng , nàng còn từng Bạch gia rốt cuộc gì.

 

Vừa kinh doanh nông, Bạch Thanh Hoan còn từng chuyện ăn của đại thiếu gia Bạch gia trải khắp Đại Cảnh, chắc chắn là thương hộ bình thường, thêm lời Bạch Chân thì càng thêm chắc chắn.

 

Chỉ là ngờ khi đó nàng chỉ tiện tay giúp một phen mà thôi, chủ yếu nhất vẫn là để giải quyết mối lo cấp bách của Bách Vị Trai, nhân duyên trùng hợp kết giao bằng hữu cũng tệ.

 

Chuyện ăn, Bạch Chân và Ngôn Phong chuyện liền ngừng miệng, Ôn Mộc Xuyên hiểu một chút, bên cạnh bọn họ cũng thấy thú vị, chỉ riêng việc thôi cũng mở mang tầm mắt .

 

“Ôn lão ca tài giỏi quá! Dạy dỗ hai đứa con tài giỏi như Lạc Chi và Tử Câm.”

 

“Một đứa học hành giỏi, một đứa kinh doanh tài, nếu là , trong mơ cũng mà tỉnh giấc.”

 

Hai vị thương nhân chuyện chuyển đề tài sang Ôn Lạc Chi, Bạch Chân nghĩ đến hai liền vô cùng hâm mộ Ôn Mộc Xuyên cha.

 

“Ha ha ha! Bạch lão gia quá ! Con cái trong nhà ngài cũng ai nấy đều kém, đều tài giỏi!”

 

Ôn Mộc Xuyên thích nhất vẫn là khác khen con cái nhà , đặc biệt là Ôn Lạc Chi, chuyện tự hào nhất đời y chính là một cô con gái út.

 

Ở Bạch phủ nghỉ ngơi hai ngày, mấy mới bắt tay lo chuyện cửa hàng và tửu lầu, đường phố kinh thành Hách Liên Trĩ Nhan dẫn đường, bọn họ căn bản sợ lạc.

 

Trước đây nàng luôn đến Quốc công phủ, giờ đây sắp đến , tiểu cô nương chút sợ hãi.

 

Nàng lùi hai bước, chút sợ hãi dám tiếp, nàng sợ lát nữa khi đến nơi sẽ chỉ thấy một vùng hoang tàn đổ nát.

 

Ôn Lạc Chi vỗ vỗ vai nhỏ của nàng, dắt nàng tiếp, đến cổng Quốc công phủ thì nàng dừng .

 

Lần đầu tiên thấy nơi Hách Liên Việt từng sống, trong lòng nàng một cảm giác khó tả.

 

Hai con sư tử đá hai bên cổng phủ trang nghiêm sừng sững, ngẩng đầu tấm biển hiệu uy vũ bá khí, khó khiến bỏ qua sự huy hoàng từng của nó.

 

Dây phong ấn màu trắng treo ở cổng ngả vàng, thể thấy lâu .

 

Nhà phá dỡ! Tâm trạng Hách Liên Trĩ Nhan hơn một chút, nàng nhón gót chân bên trong trông như thế nào, nhưng tường quá cao nên nàng căn bản thấy.

 

Cách đó xa hai chỉ trỏ về phía bọn họ, Ôn Lạc Chi chằm chằm hai đó, bọn họ lập tức dừng động tác.

 

Sợ lát nữa hai sẽ những lời về Quốc công phủ để Hách Liên Trĩ Nhan thấy, nàng bế Hách Liên Trĩ Nhan lên : “Chúng thôi.”

 

 

Loading...