Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 453: --- Lý Xuân Hạnh không nhịn được ra tay

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước bữa cơm, Ôn Lạc Chi sớm đợi ở cửa phòng nàng.

 

Sợ Tạ Hòa thật sự ngủ say, nàng cũng dám lên tiếng, cứ lặng lẽ chờ ở cửa.

 

Tạ Hòa quả thật ngủ nhưng tỉnh dậy một lúc, sợ Ôn Lạc Chi đắc ý nên cố tình mở cửa muộn hơn.

 

“Đứng sững ở cửa ? Không ngửi thấy mùi cơm canh ?”

 

con gái chắc chắn là đến gọi , nàng vẫn hung dữ một câu.

 

Ôn Lạc Chi cũng tức giận, ngược còn nịnh nọt theo nàng.

 

Đến bàn ăn càng sức thể hiện sự sốt sắng, khiến Giang Thư Thiển cũng bật , nhưng Tạ Hòa vẫn thèm để ý đến nàng, suốt bữa đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

 

Ăn cơm xong, Tạ Hòa rửa mặt chải đầu phòng, ý định chuyện.

 

Ôn Lạc Chi loanh quanh cửa phòng nàng một lúc, cúi đầu sân đu xích đu.

 

Thỉnh thoảng phát vài tiếng kẽo kẹt, Tạ Hòa lặng lẽ vén rèm cửa sổ .

 

Cả sân đều tĩnh lặng, Ôn Lạc Chi xích đu nhíu mày trông vẻ nặng trĩu tâm sự, dáng vẻ cô đơn lạc lõng trông thật đáng thương, đáng thương đến mức khiến đau lòng.

 

Tạ Hòa khẽ thở dài, từ trong tủ lấy minh châu.

 

Căn phòng lập tức sáng bừng lên, ánh mắt Ôn Lạc Chi cũng thu hút.

 

Cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở , Tạ Hòa bước giả vờ giật , bực bội : “Đi nhà xí thôi mà cũng suýt ngươi cho giật c.h.ế.t khiếp.”

 

“Trời sáng còn về nhà nữa, còn chịu về ngủ! Ngày mai mang hai quầng mắt đen sì gặp cha ngươi !”

 

Nàng xong liền về phía nhà xí, Ôn Lạc Chi mặt lập tức nở một nụ rạng rỡ, từ xích đu nhảy xuống.

 

“Nương! Con cùng nương.” Nàng vài bước đuổi kịp Tạ Hòa, dù sáng nhưng Tạ Hòa vẫn sợ nàng ngã, liền nhét minh châu lòng nàng.

 

“Coi chừng đường , lỡ ngã lão nương còn đỡ ngươi đấy.”

 

Ôn Lạc Chi ngoan ngoãn đợi bên ngoài, Tạ Hòa bước lườm nàng một cái về phòng .

 

Đến khi sắp mở cửa, phía vẫn ý định rời , bước chân Tạ Hòa khựng một chút, nhưng nghĩ đến nàng thật sự quá đáng, liền bước nhanh , dứt khoát đóng cửa .

 

Ôn Lạc Chi dường như liệu kết quả , dù vẫn chút buồn bã nhưng nàng vẫn tủm tỉm ở cửa: “Nương ngủ ngon, sáng mai con đến tìm nương nha.”

 

Nàng xong liền rời , Tạ Hòa thấy tiếng đóng cửa mới yên tâm lên giường.

 

Tất nhiên bản nàng nỡ đối xử với con gái như , nhưng nếu mạnh tay một chút thì cô gái nhỏ căn bản sẽ bao giờ nhớ bài học.

 

Ngày hôm vẫn như cũ, nghĩ đến việc Giang Thư Thiển thai lớn, hơn hết là đừng phiền, Ôn Lạc Chi định tự về nhà, còn Tạ Hòa thì đợi nàng dỗ dành những khác xong trở về dỗ cũng muộn.

 

Giang Thư Thiển chịu? Nàng đường xe ngựa chậm sẽ xóc nảy, cả nhà cùng về.

 

Lúc đầu Ôn Lạc Chi tự về nhà, lòng Tạ Hòa “thịch” một tiếng, nhưng nàng nên thế nào cho .

 

Con dâu thai lớn, tiện , nàng thể yêu cầu con dâu cùng về chứ?

 

Không về mà để trấn, dường như khiến nàng bà mẫu thật phép, thật khó xử.

 

Giang Thư Thiển đẩy nhẹ Tạ Hòa đang ngẩn ngơ một chút, nhạt : “Đã lâu ăn món Lạc Chi nấu , , vị tứ tẩu , sẽ phạt hôm nay một bàn đầy món ngon cho chúng .”

 

Tạ Hòa , đầu Ôn Lạc Chi vẫn vẻ gì là vui vẻ: “Nghe thấy ? Tứ tẩu của ngươi vì ngươi ở nhà mà lo sốt vó đấy.”

 

Giang Thư Thiển vẫn nhờ trưởng dò la tình hình một chút, nhưng ngờ tin tức đến thì Ôn Lạc Chi về nhà .

 

“Nghe lời tứ tẩu và nương.” Ôn Lạc Chi gật đầu lia lịa, chỉ cần họ chịu chuyện với nàng thì chuyện đều dễ , dễ .

 

trông con, trong nhà chỉ một Lý Xuân Hạnh, những khác thì đồng hoặc lên núi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-453-ly-xuan-hanh-khong-nhin-duoc-ra-tay.html.]

 

Ôn Cẩn Du và Ôn Cẩn Sâm thấy Ôn Lạc Chi liền la ó trượt xe tập chạy tới, Lý Xuân Hạnh đang hâm sữa dê cho hai thấy động tĩnh liền chạy .

 

Vừa đến cửa thấy Ôn Lạc Chi một tay ôm một đứa .

 

“Tiểu ! Muội về ?!” Nàng mừng rỡ chạy tới, vây quanh Ôn Lạc Chi hai vòng, thấy nàng vỗ một cái lên lưng nàng, lực nặng nhẹ.

 

“Nha đầu thối, đại tẩu lo c.h.ế.t ! May mà bình an trở về.”

 

Giọng Lý Xuân Hạnh nghẹn ngào, nhận gì liền vội vàng xin Ôn Lạc Chi, vẻ mặt hoảng hốt: “Tiểu đừng giận nha, đại tẩu thấy về vui quá, nên mới…”

 

Gả về lâu như , nàng từng nặng lời với tiểu cô tử một câu nào, tay chứ?! Lý Xuân Hạnh vô cùng lo lắng.

 

Ôn Lạc Chi nàng sống động như , ngược bật : “Con đáng đánh, đại tẩu dạy dỗ đúng lắm.”

 

“Tay đại tẩu đau ? Có cần tiểu xoa bóp giúp đại tẩu ?”

 

Nàng vui mừng sự đổi của Lý Xuân Hạnh, đây trong nhà nàng hề cảm giác tồn tại, bây giờ thì hơn nhiều .

 

Biết nàng giận, Lý Xuân Hạnh yên lòng, nhưng nàng trêu chọc vẫn : “Thôi khỏi , lát nữa đại ca về hiểu chuyện thì ?”

 

Mèo Dịch Truyện

Suốt thời gian lòng nàng như lửa đốt, trượng phu nàng là lớn nhất trong nhà, là trụ cột của gia đình, chuyện gì cũng xông pha , dù hôm đó thật sự chuyện gì thì nàng cũng thể oán trách.

 

con cái họ còn nhỏ, nàng chắc chắn vẫn tư tâm.

 

Nàng nghĩ nếu tiểu cô tử thật sự xảy chuyện gì, cả đời nàng sẽ tha thứ cho chính .

 

“Hai thằng nhóc hư hỏng nhà ngươi!” Nàng mắng hai tiểu một câu, xắn tay áo định cơm trưa, Ôn Lạc Chi ngăn .

 

“Đại tẩu hãy trông chừng hai bọn chúng , hôm nay sẽ bếp cơm tạ cùng .”

 

Lý Xuân Hạnh Tạ Hòa, thấy chồng khẽ gật đầu với , nàng cũng đành để tiểu cô tử theo ý .

 

Mấy đang việc bên ngoài trở về, từ ngoài sân ngửi thấy một mùi thức ăn khác lạ so với ngày.

 

“Tài nấu nướng của đại tẩu tiến bộ nhanh ?” Dương Quế Lan nghi hoặc hỏi Ôn Tử Trọng bên cạnh.

 

Ôn Tử Trọng , ngửi mùi cơm canh là do ai .

 

Kéo Dương Quế Lan , bước nhanh, mặt còn vài phần vui mừng: “Là Lạc Nhi về .”

 

“A?!” Dương Quế Lan phản ứng , nhanh hơn cả , trực tiếp chạy thẳng.

 

Ôn Mộc Xuyên và Ôn Tử Minh hai cha con , cũng chạy như bay.

 

Ôn Lạc Chi chuẩn sẵn nước nóng và rót cho họ, thấy mấy chạy tới liền ôm từng một.

 

“Ôi cha con nhớ cha lắm, con sai .”

 

“Nghe nhị tẩu hôm đó suýt nữa ngoài tìm con , con thật sự sẽ đ.á.n.h gãy chân tẩu đó.”

 

“Đại ca lời khuyên gì , con ? May mà , thì con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với đó, tiếc lắm.”

 

“Nhị ca ngăn nhị tẩu? Nếu nàng thật sự thì con về cũng sẽ đ.á.n.h gãy chân đó.”

 

Mọi dở dở , nàng nhận ? Sao bây giờ ngược chỉ trích nhà .

 

Mấy tự nhiên sẽ chấp nhặt với nàng, chỉ cần bình an trở về thì đó là điều nhất.

 

Ôn Mộc Xuyên yêu thương xoa xoa đỉnh đầu nàng : “Không , cha sợ c.h.ế.t khiếp .”

 

Ôn Lạc Chi gật đầu lia lịa, tự vắt khăn rửa mặt cho cha.

 

Mấy đứa cháu trai, cháu gái đều giận tiểu cô cô , chỉ còn một Tạ Hòa mà thôi.

 

 

Loading...