Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 450: --- Ba Lỗ chi tử, lạc hoang mà đào

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Lạc Chi ngừng gật đầu, chờ y dừng mới khàn khàn : “Cha đều khỏe, đều nhớ .”

 

“Tứ tẩu còn hai tháng nữa là sinh , tam ca cũng lời hơn vì lời nên tam tẩu đ.á.n.h y.”

 

“Ngũ ca và Ngô lão ở phủ thành cũng , Ngôn Triệt cũng đến đó, tên đó mà thi đậu Đồng sinh, nhưng hiện giờ một lòng kinh doanh tửu lâu.”

 

Nàng càng , hốc mắt càng đỏ hoe. Ôn Tử Tầm còn tưởng sai điều gì, vội vàng dỗ dành: “Đều do lục ca một lúc hỏi quá nhiều, đừng giận, lát nữa lục ca sẽ múa quyền cho xem.”

 

“Nếu vui, đ.á.n.h lục ca cũng .”

 

Ôn Lạc Chi lắc đầu, mở bộ đồ bảo hộ , lộ một cái đầu nhỏ, khẩu trang cũng tháo xuống.

 

Ôn Tử Tầm vội vàng đeo cho nàng: “Không tháo! Không tháo! Xảy chuyện thì ?!”

 

Ôn Lạc Chi trẻ con hừ một tiếng, kéo khẩu trang xuống, hì hì: “Không giận, chỉ là quá nhớ lục ca thôi.”

 

Trước mặt, thương yêu nhất mắt lấp lánh lệ nhớ y, lòng Ôn Tử Tầm như tan thành nước. Y kéo nàng lên đài, sợ quần áo nàng bẩn còn xé tay áo của lau lau xuống đất.

 

“Lục ca, giờ hẳn là đang tức giận.”

 

Ôn Lạc Chi xuống, chống cằm khẽ thở dài, kể với Ôn Tử Tầm rằng khi Tạ Hòa cho nàng đến.

 

Ôn Tử Tầm nàng tự lén chạy trốn ngoài, hồn vía y suýt nữa bay mất, khuôn mặt đang cũng lập tức sầm xuống.

 

Ôn Lạc Chi lấy lòng khan hai tiếng nghển cổ : “Người cũng là lo cho mà, đương nhiên còn A Việt. Mẹ cho đến nên chỉ thể lén lút đến thôi.”

 

“Hơn nữa, cách chữa dịch bệnh, nếu chẳng xong đời ?”

 

Ôn Tử Tầm cũng gì, chỉ dặn nàng đừng chạy lung tung, bảo vệ bản .

 

Y bảo Ôn Lạc Chi cứ đây chờ một lát, y dậy vụt chạy trong doanh trướng lấy đồ vụt chạy về.

 

“Muội , cái cầm theo phòng .”

 

Y mở một cái túi nhỏ , bên trong là một cây cung nhỏ nhắn tinh xảo, bên còn mấy mũi tên ngắn mảnh và nhỏ, lông vũ ở đuôi tên còn màu sắc sặc sỡ, trông mắt.

 

Ôn Lạc Chi cầm cây cung nhỏ lên tay chơi đùa, hiếm thấy vô cùng. Nàng hỏi: “Cái , mà đặc biệt quá.”

 

Ôn Tử Tầm hì hì , kể cho nàng chuyện đ.á.n.h trận thứ hai.

 

Cây cung tên nhỏ là do y cướp từ tay một tiểu tướng lĩnh Bắc Man, lúc đó đó còn tức giận vô cùng, lưng ngựa la hét đòi g.i.ế.c y.

 

Sau đó mấy giao chiến đó cứ bám riết tha, y cũng dạng , cầm cây cung tên ngược g.i.ế.c c.h.ế.t đó, Tưởng Trung còn hết lời khen y tiền đồ.

 

Ôn Lạc Chi thấy y đến chuyện chiến trường mà mày râu hớn hở thì cảm thấy vui, khi một việc yêu thích thì đúng là như .

 

Nghe y gần xong, nàng cũng kể chuyện Nam Hoang, hồn vía Ôn Tử Tầm một nữa suýt dọa bay mất.

 

“Muội mà dám thế chứ, một cô gái yếu ớt gan lớn đến ?” Y xoa đầu .

 

Vài sợi tóc khẽ kéo lên, Ôn Lạc Chi đó là do vết chai sần lòng bàn tay Ôn Tử Tầm.

 

Hai đó trò chuyện gần một canh giờ, bên Thiết Cốt quân t.h.u.ố.c cũng nấu xong.

 

“Lục ca, dù các thì thang t.h.u.ố.c mỗi ngày cũng uống đều đặn, một bữa cũng bỏ.”

 

Ôn Tử Tầm gật đầu, nàng bận rộn , y cằn nhằn vài câu mới Hách Liên Việt dẫn nàng .

 

“Hôm nay vui vẻ chứ?” Tưởng Trung đụng vai y, Ôn Tử Tầm nhe răng , tay vươn về phía cây trường thương tua đỏ của , hai chẳng mấy chốc lao vật lộn.

 

Tối đó, Hách Liên Việt lẻn doanh trại Bắc Man, phát hiện những con ngựa ở thao trường đều đóng móng sắt, chắc là chúng thấy mấy trận khói đen hôm nay nên nhịn tấn công .

 

Ngoài Thiết Cốt quân , thể chiến trường chỉ hai ngàn. Hách Liên Việt về bản đồ trầm tư một lát, nghĩ một cách chẳng cần động não nhiều.

 

Chiều hôm đó, Xích Đa Đồ mới huy động binh lính tấn công. Đến gần cửa thành, thấy tiếng kêu la đau đớn mơ hồ vọng từ bên trong.

 

Hàng rào ở cổng thành xiêu vẹo, là lâu lắm ai trông coi.

 

“Kêu lớn hơn một chút nữa, t.h.ả.m thiết hơn một chút nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-450-ba-lo-chi-tu-lac-hoang-ma-dao.html.]

Trên tường thành, Cảnh Nhạc khom nhỏ giọng hô. Thế là đều kêu to hơn .

 

Xích Đa Đồ lên tường thành, hôm nay Cảnh Nhạc ở đó. Chẳng lẽ nhiễm dịch bệnh ?

 

Trong lòng dâng lên một trận vui sướng, nhưng nghĩ đến Hách Liên Việt vẫn còn đó nên dám lơi lỏng.

 

Bỗng nhiên, tường thành, một binh sĩ cầm cung dựa tường kêu la t.h.ả.m thiết. Xích Đa Đồ nheo mắt quan sát, phát hiện cổ đó nhiều nốt ban đỏ li ti, từ xa thì là một mảng đỏ rực.

 

Nhìn những khác cũng , thậm chí còn thấy vài đó lảo đảo, tay cầm cung tên run rẩy.

 

Đại Cảnh quân thật sự xong đời ! Ngay cả những tướng sĩ trấn thủ cổng thành cũng thành bộ dạng .

 

Mắt lóe lên tinh quang, giơ tay lên hét lớn: “Phá cổng thành cho ! G.i.ế.c sạch Đại Cảnh nhân chừa một mảnh giáp!”

 

Tiếng trống trận vang lên, cờ quân hai lay động phần phật trong gió.

 

Người Bắc Man khiêng hai khúc gỗ lao về phía cổng thành, những tường thành cố sức kéo cung tên, nhưng vẫn thể b.ắ.n tới gần bọn chúng mà chỉ yếu ớt rơi xuống.

 

Xích Đa Đồ thấy càng thêm hưng phấn, Bắc Man chỉ cần đ.â.m một cú, cổng thành liền dễ dàng phá tung.

 

Hắn dẫn xông , các tướng sĩ Đại Cảnh trong thành dìu đỡ lẫn điên cuồng bỏ chạy. Xích Đa Đồ ánh mắt của bọn họ giống như ch.ó săn thấy thức ăn .

 

Những tường thành cũng đang bỏ chạy, chỉ kháng cự đơn giản. Theo Xích Đa Đồ thấy, bọn họ còn sức đ.á.n.h trả.

 

Chưa khai chiến mà Bắc Man hân hoan cổ vũ, Cảnh Nhạc ở trong bóng tối thấy hết, liền quát lớn: “Đóng cổng thành! Vạn tiễn b.ắ.n c.h.ế.t đám di tặc !”

 

Những đang điên cuồng bỏ chạy ở cổng thành cũng giả vờ nữa, đột nhiên trở nên vô cùng tinh thần, lao về phía cổng thành.

 

Cổng thành đóng sầm . Lúc Xích Đa Đồ mới phản ứng , bọn chúng trúng kế.

 

“A da da da da!” Hắn tức đến mức mắt trợn tròn, Cảnh Nhạc với vẻ mặt đắc ý, hận thể lột xương xẻ thịt y.

 

“Sao bọn ngươi còn c.h.ế.t?!” Hắn nghiến răng rống lên một tiếng, giơ đại đao về phía Cảnh Nhạc xông tới.

 

Trong thành một mảnh hỗn chiến, hai bên cổng thành c.h.é.m g.i.ế.c càng dữ dội hơn.

 

Ba Lỗ hoảng loạn chỉ huy tràn lên mở cổng thành, rõ ràng ngờ bọn họ diễn vở kịch .

 

Hắn c.h.ế.t , nhưng Xích Đa Đồ, vị tướng lĩnh thì . Một nửa ở cứ điểm vẫn đang chờ đợi, nếu quân thủ lĩnh thì mới thật sự là xong đời.

 

Hắn hung hăng thúc lưng ngựa, con ngựa đau đớn như phát điên lao về phía cổng thành.

 

“Yểm hộ Bột Liệt, nhất định bảo vệ khỏi thành!”

 

Ba Lỗ g.i.ế.c đến đỏ cả mắt, Xích Đa Đồ cũng Bắc Man bảo vệ di chuyển về phía cổng thành.

 

Cổng thành m.á.u chảy thành sông, cuối cùng cũng mở một khe hở.

 

Xích Đa Đồ đang định chui qua thì Hách Liên Việt kịp thời xuất hiện, trong tay nắm một cây trường thương tua đỏ, tua thương còn đỏ hơn cả m.á.u tươi ở cổng thành vài phần.

 

Ba Lỗ thấy trường thương của y nhắm lưng Xích Đa Đồ, kích động đến mức ngã từ lưng ngựa xuống.

 

“Vụt!” Trường thương thẳng tắp bay tới, lúc giáp trụ của Xích Đa Đồ kẹt một đoạn cửa.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ba Lỗ nhanh chóng bò dậy, dùng hết sức bình sinh đẩy Xích Đa Đồ ngoài.

 

Xích Đa Đồ thoát c.h.ế.t trong gang tấc, còn Ba Lỗ thì cây trường thương đó đ.â.m xuyên cổ họng.

 

“Ba Lỗ!” Xích Đa Đồ kinh hô một tiếng, đau đớn tột cùng. Miệng Ba Lỗ khẽ động.

 

“Mau… trốn!” Hắn “” xong hai chữ tiếng động, đầu liền nghiêng sang một bên, c.h.ế.t nhắm mắt.

 

Xích Đa Đồ bỏ chạy, khi Cảnh Nhạc dọn sạch chướng ngại vật đuổi theo thì chỉ thấy một chấm đen nhỏ ở đằng xa.

 

Lần Đại Cảnh thương vong cực ít, tuy bắt Xích Đa Đồ cũng coi như .

 

Nếu chịu nhẫn nại đợi thêm hai ngày nữa, hôm nay chắc chắn thể thoát .

Mèo Dịch Truyện

 

Xích Đa Đồ chạy trối c.h.ế.t đến nửa đường thì đến cứu đưa về. Lần hôn mê giường suốt ba ngày.

 

 

Loading...