Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 446: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:55:02
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dỗ dành xong xuôi
Để một phong thư ở cửa, Ôn Lạc Chi đóng cửa phòng .
Đi ngang qua phòng Tạ Hòa, nàng xổm xuống, từ từ nhích qua.
May mắn là ai ở lầu, nàng chuồng ngựa dắt Tiểu Hắc .
“Đi nhẹ thôi nhé, thì dẫn ngươi .”
Tiểu Hắc thích chạy nhảy nhất, thấy nàng cầm gói hành lý liền sắp ngoài .
Nó nhẹ nhàng dụi đầu Ôn Lạc Chi, theo nàng nhẹ nhàng khỏi sân.
Đi một đoạn khá xa, Ôn Lạc Chi mới leo lên lưng ngựa, sợ động tĩnh lớn sẽ trong nhà thấy.
Tiểu Hắc chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc khỏi làng.
Ra khỏi Sơn Tuyền trấn, Thiết Y mới hiện , Tiểu Hắc thấy Đại Bạch liền hưng phấn, hai con ngựa như đua , quan đạo chỉ để hai bóng hình đen trắng lướt nhanh như bay.
“Phu nhân, là lén lút ngoài.” Thiết Y dứt khoát , là khẳng định chứ nghi vấn.
Ôn Lạc Chi nhướng mày, lén lút ngoài thì lén lút ngoài , nàng để thư.
Hậu quả nghiêm trọng nhất nàng nghĩ tới , ngoài việc trở về cả nhà quở trách, Tạ Hòa đ.á.n.h một trận.
Mèo Dịch Truyện
Haha… chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ thôi.
Chiều tối Tạ Hòa và Dương Quế Lan xong cơm, cả nhà ở bàn ăn, duy chỉ thiếu mỗi Ôn Lạc Chi.
“Lão gia, lên lầu gọi con gái xuống ăn cơm .”
Tạ Hòa khô khan một câu, Ôn Mộc Xuyên hiểu nguyên do nhưng vẫn lên lầu gọi Ôn Lạc Chi.
Đến cửa phòng gõ lâu cũng thấy động tĩnh bên trong, tưởng Ôn Lạc Chi ngủ say như c.h.ế.t nên gọi to mấy tiếng.
Rốt cuộc cũng là phòng con gái, tiện xông , đành xuống lầu gọi Dương Quế Lan lên gọi một tiếng.
Dương Quế Lan gõ hai cái thấy phản ứng, nàng liền ở cửa gọi một tiếng, nàng tưởng Ôn Lạc Chi xảy chuyện gì, lòng hoảng hốt liền xô cửa.
Cửa căn bản khóa, nàng xông phòng ngã lăn đất, khi dậy mới phát hiện trong phòng trống .
Lúc dậy, nàng mới để ý đất một phong thư, cầm lên mở thấy mấy chữ đầu tiên liền lập tức hét toáng lên.
“A! Không nương! Cha ơi! Xảy chuyện lớn !”
Những ở lầu thấy tiếng hét của nàng liền đồng loạt buông đũa xông , Dương Quế Lan lảo đảo xuống lầu, bàn tay cầm thư run rẩy.
“Nương mau xem ! Xảy chuyện , xảy chuyện lớn !”
Nàng nhanh chóng đưa thư cho Tạ Hòa, Tạ Hòa môi run run đến nửa chừng liền hai mắt trợn ngược ngất lịm.
“Nương!” Ôn Tử Minh vội vàng đỡ lấy Tạ Hòa ôm nàng nhà, Ôn Tử Trọng chạy tìm Hồ lang trung .
“Trong thư gì , tiểu ?” Ôn Tử Minh lo lắng hỏi.
Ôn Mộc Xuyên xong thư, lúc sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Con bé Lạc nhi lên đường Bắc Cảnh tìm Tiểu Lục !” Hắn hít sâu một , hốc mắt lập tức đỏ hoe lạ thường.
Cái gì! Những khác trong nhà liền hít một khí lạnh, Ôn Tử Minh, vị đại ca , nắm đ.ấ.m siết chặt kêu răng rắc, liếc vợ con : “Ta bây giờ sẽ lên đường đuổi theo tiểu .”
“Ta cùng nàng !”
Hắn xong liền xông khỏi nhà, Lý Xuân Hạnh mắt rưng rưng lệ .
Ôn Mộc Xuyên đuổi theo chuồng ngựa thì thấy bên trong trống rỗng, mà Ôn Tử Minh ngoài sân .
“Lão đại ngươi đó cho !” Hắn quát lớn một tiếng, Ôn Tử Minh chân khựng nhưng vẫn tiếp tục bước tới, Ôn Mộc Xuyên xông lên kéo về.
“Ngươi điên ?! Ngươi mà xảy chuyện thì Xuân Hạnh và các con ?”
“Tiểu Du và Tiểu Sâm còn nhỏ như , ngươi bảo chúng !”
“Đại Nha, Nhị Nha nếu cha khác ức h.i.ế.p thì ?!”
Ôn Tử Minh gầm lên một tiếng, đ.ấ.m mạnh một quyền tường viện, trong lòng khó chịu khôn tả: “Vậy tiểu ? Nàng mới tròn mười lăm tuổi thôi…”
Muội là do , vị đại ca , cõng lưng mà lớn lên, nàng thể xảy chuyện !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-446.html.]
Ôn Mộc Xuyên vỗ vai an ủi : “Lạc nhi nếu ngươi dám đuổi theo đưa nàng về thì sẽ đoạn tuyệt tình với ngươi.”
Hắn kéo Ôn Tử Minh nhà, dặn Lý Xuân Hạnh trông chừng cẩn thận, tuyệt đối xúc động.
Ôn Tử Trọng tìm Hồ lang trung về, khi chuyện cũng xông ngoài, Dương Quế Lan hung dữ lôi về.
“Tiểu nếu ngươi dám thì nàng sẽ đ.á.n.h gãy cả hai chân ngươi!”
Nàng ném Ôn Tử Trọng trở , bản ngoài, : “Ta họ Dương chứ họ Ôn, sợ nàng đoạn tuyệt quan hệ, cũng sợ nàng sẽ đ.á.n.h gãy chân đến c.h.ế.t.”
Dương Quế Lan mạnh mẽ lau mặt, Tạ Hòa trong nhà tỉnh dậy, khản cả giọng hét lên một câu: “Về đây! Tất cả về đây cho !”
Mặc dù nàng chỉ một nửa bức thư nhưng câu cuối cùng nàng liếc thấy .
Con gái nàng chỉ cần bất kỳ ai trong họ dám đuổi theo nàng, nàng sẽ dám c.h.ế.t mặt họ.
Nàng là một nương, thể hiểu con chứ? Con bé một lòng , thì căn bản .
Dương Quế Lan kéo trở , Ôn Mộc Xuyên cũng khóa chặt cổng sân bên trong, ai phép ngoài.
Tạ Hòa nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ, một lát mở mắt vươn tay: “Thư ? Đưa thư của Lạc nhi cho xem .”
Ôn Mộc Xuyên lấy phong thư trong lòng đưa cho nàng, nỡ bộ dạng đau khổ tột cùng của lão thê.
Thật bất ngờ, Tạ Hòa khi xong lá thư trở nên bình tĩnh lạ thường, chỉ cẩn thận gấp bức thư nhẹ nhàng đặt trong túi thơm của .
“Con nha đầu , lá gan ngày càng lớn giống ai nữa.”
“Cũng ngày càng loạn, dám lấy tính mạng của uy h.i.ế.p nhà.”
Nàng miễn cưỡng kéo khóe miệng nở một nụ : “Thôi , thì cứ .”
Nếu chuyện gì xảy , nàng là một cũng sẽ sống nổi nữa.
Câu cuối cùng nàng , khí trong phòng chìm xuống đến cực điểm.
Sau đó, Tạ Hòa như biến thành một khác, cả ngày hầu như một lời. Việc nàng thích nhất là đến phòng Ôn Lạc Chi , đôi khi cả một ngày trời.
Giang Thư Thiển tin liền vội vàng từ trấn về, bụng nàng lớn, hai bước cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lên lầu, nàng đẩy cửa phòng, Tạ Hòa ngơ ngẩn ghế, đôi mắt vô hồn.
Giang Thư Thiển chắc chắn nàng thấy , nhưng ngờ hề chút phản ứng nào.
“Nương.” Nàng xuống khẽ gọi một tiếng, kéo tay Tạ Hòa đặt lên bụng .
Đứa trẻ trong bụng khẽ cựa quậy, Tạ Hòa lập tức phản ứng, đầu .
“Là Thiển Thiển đến đó .” Giọng nàng chút khàn, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Giang Thư Thiển mà nàng còn vất vả chạy tới, nếu chuyện gì thì ?
“Con cái , chạy lung tung gì?” Nàng trách cứ .
Giang Thư Thiển nắm tay nàng sờ bụng, dịu dàng : “Hài tử ngoại bà đủ , nãi nãi, con liền đưa nó tới đây.”
Tạ Hòa liền bật , tuy rằng nụ chút yếu ớt, nhưng dù cũng chút phản ứng của bình thường.
Giang Thư Thiển dỗ nàng xuống lầu , kể cho nàng chuyện của hài tử để phân tán sự chú ý, quả nhiên Tạ Hòa chuyện nhiều hơn hẳn.
câu chuyện vẫn về Ôn Lạc Chi: “Ôi, nếu là một đứa con trai thì đừng giống cha nó, ngốc nghếch khờ khạo.”
“Nếu là một cô con gái thì nhất nên giống con, tính cách đừng như tiểu của con, là .”
Giang Thư Thiển , kể chuyện khi mới quen Ôn Lạc Chi, cả buổi chiều Tạ Hòa trông khá hơn nhiều.
Buổi tối ăn cơm đều nàng, nàng liền dừng đũa trừng mắt: “Nhìn gì? Lão nương khó chịu vài ngày thì !”
“Thế nào? Tiểu của ngươi thì chúng sống nổi nữa .”
Biết đều đang lo lắng cho , Tạ Hòa chút tự trách, nàng cầm đũa gắp cho mỗi một đũa thịt lớn.
“Mai tất cả theo đến chùa cầu bình an cho Lạc nhi, đứa nào cũng đừng hòng trốn.” Nàng hung dữ , chẳng trở về dáng vẻ ?
“Đi, , ! Các hài tử cũng dẫn theo.” Ôn Mộc Xuyên ha hả .
Khi Tạ Hòa cúi đầu vục cơm ăn, mấy bàn ăn đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Giang Thư Thiển.
Tốt , cuối cùng cũng .
Nếu lão thê (nương) (nãi nãi) còn khỏe thì bọn họ đều phát điên mất.