Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 423: --- Có cơm ăn rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:34
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Còn về mấy mảnh đất hoang, Ôn Lạc Chi quả thực hỏi đúng .

 

Quê nhà Phương Nhị nông, nhưng những năm đó, vì nạn đói hoành hành sống nổi, mới bán . Mặc dù hầu hạ trong nhà , nhưng việc đồng áng vẫn .

 

Ngày đó Phương Nhị còn giúp đỡ, chờ những luống rau lớn lên, tên giám công mới cho trở về nơi việc của .

 

“Mấy mảnh đất hoang ở Hắc Sơn Khoáng đều cấp cho lão Trấn Quốc Công và gia quyến, nhắc cũng thật thở dài”

 

Phương Nhị trầm mặc một lát tiếp tục : “Nhà khác bằng cố hữu gửi đồ đến đa phần đều là bạc, ngờ phủ Trấn Quốc Công gửi hạt giống rau, đây cũng thật là chu đáo.”

 

Ở khu khoáng mấy nhà gửi bạc đến, những kẻ lưu đày đến đây đều là phạm trọng tội, bằng cố hữu của họ còn trốn kịp.

 

Làm thể giống phủ Trấn Quốc Công chứ?

 

Theo thấy, thường ngày nhà họ e là thiếu bạc, chỉ là những kẻ chính là cái động đáy, căn bản thể nuôi no .

 

“Huynh với Phương Nhị đói chịu nổi liền trộm rau ăn, lão Trấn Quốc Công phát hiện bèn hái nhiều cho chúng , dặn chúng đói thì cứ lén lút ruộng ăn cho no bụng.”

 

“Cũng chỉ hai ôm suy nghĩ dù c.h.ế.t cũng một ma đói no, những khác đều dám gần.”

 

Phương Đại nhớ những ngày tháng đó, vành mắt chút ướt át, đó là hiếm hoi bữa ăn no, những luống rau ngọt thanh, giòn rụm quả thực là sự cứu rỗi của và Phương Nhị.

 

Thường ngày những món ngon họ đều ăn, nhiều lắm là trong cháo thêm vài lá rau cho đỡ đói.

 

Cho nên những luống rau ở mảnh đất hoang thể là trồng cho những tên quan sai ăn, nhờ mà cuộc sống của Trấn Quốc Công và gia quyến khá hơn những khác.

 

! Lại , lão Trấn Quốc Công chuyện của chúng xong thì đối xử với chúng cực , một cha như thể bán nước…”

 

“Phương Nhị!” Phương Đại kịp thời gọi , Phương Nhị lúc mới nhận đến , liền vội vàng im miệng.

 

Ôn Lạc Chi những lời , nắm chặt quyền, hóa những luống rau trồng từ hạt giống của nàng đều lũ ch.ó má ăn hết ?

 

Vừa bạc rau, khiến bọn chúng c.h.ế.t no luôn ?

 

“Gia, đất ở mảnh ruộng đó khô cằn xốp tơi lắm, lúc đó một luống rau cũng mọc nhỏ xíu.”

 

Mèo Dịch Truyện

“Khi trời mưa nước còn cuốn trôi một ít, đất cũng màu mỡ.” Phương Nhị nghĩ nghĩ .

 

Ban đầu còn lúc đó còn dùng phân bón để cải tạo đất, nhưng sợ Ôn Lạc Chi buồn nôn nên đành im miệng.

 

Ôn Lạc Chi xong gật đầu nhưng một lúc lâu gì, Phương Đại và Phương Nhị , lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

 

Chẳng lẽ gia đây họ là kẻ trốn trại thì sợ ? họ g.i.ế.c phóng hỏa, ngoại trừ trộm đồ thì thật sự bất cứ chuyện nào cả!

 

“Gia… những gì chúng đều là thật.”

 

Phương Đại dập đầu một cái : “Cầu xin đưa khỏi thị trấn hoang vắng , kiếp Phương Đại nhất định kết thảo hàm để báo đáp.”

 

Ôn Lạc Chi khẽ ho một tiếng, hai hỏi: “Sau khi hai ngươi trốn thoát, thật sự chỉ trộm vặt thôi, gì khác nữa chứ?”

 

Nói nàng yêu cầu hệ thống bật chế độ đo lường dối, chỉ cần bọn chúng điều gì mất hết lương tri, nàng sẽ lập tức ném mỏ.

 

“Không ! Huynh với Phương Đại ở mỏ thì việc ăn uống, khi ngoài thì trộm chút đồ ăn thức mặc thôi.”

 

“Còn về bạc thì…”

 

Phương Nhị liếc Ôn Lạc Chi, chột cúi đầu: “Còn về bạc… đây là đầu tiên chúng nghĩ đến chuyện trộm.”

 

Vì thời tiết ấm áp, khả năng họ chạy thoát khỏi nơi lớn hơn, mà đường xa như nhất định cần bạc.

 

Đâu ngờ đầu tiên trộm bạc của gặp tai họa lớn chứ.

 

Phương Đại ở bên cạnh gật đầu, cũng chột vùi đầu thật thấp.

 

Hệ thống báo động, Ôn Lạc Chi thấy bọn chúng như liền nảy sinh ý trêu chọc.

 

“Không tin, hai ngươi nghĩ kỹ xem thật sự chuyện gì trái lương tâm ?”

 

Nàng dậy, xuống hai , đèn pin quét qua bọn chúng.

 

“Không !” Phương Đại ngẩng đầu lên, lớn tiếng và kiên định trả lời.

 

Ôn Lạc Chi hài lòng gật đầu, Phương Nhị, phát hiện tên vành tai đỏ bừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-423-co-com-an-roi.html.]

“Ta… liên tục một tháng nhổ nước bọt bát cháo của lão già đó…”

 

Phương Nhị càng càng nhỏ, lão già trong miệng chính là chủ tử kéo theo cả đám nô bộc như bọn chúng lưu đày.

 

Lão già đó tự , nhưng sai bưng đồ ăn, mỗi ngày việc mệt c.h.ế.t còn hầu hạ lão già đó.

 

Huynh tức quá bèn lén lút nhổ nước bọt trong, nếu lão già đó đuổi nơi khác việc, còn thể tiếp tục nhổ.

 

“Phụt!”

 

“Ha ha ha!”

 

2. Phương Đại xong ôm bụng lớn: “Đây tính là gì chuyện trái lương tâm chứ? Phương Nhị ngươi…”

 

“Ối, thật sự chút ghê tởm !”

 

Phương Đại quên cả trời đất, Ôn Lạc Chi lườm một cái, lập tức nghiêm túc trở .

 

“Gia, chỉ mỗi chuyện giống đó thôi, còn thì chỉ là trộm chút đồ ăn lấp đầy bụng.” Phương Nhị chút ngượng ngùng .

 

Cảnh báo vẫn phản ứng, Ôn Lạc Chi trở .

 

“Ta còn mấy ngày nữa mới rời khỏi đây, hai ngươi chờ .”

 

“Vâng!” Hai vui vẻ đáp lời, khi phản ứng thì mặt mày sững sờ, hai .

 

Chúng ? Gia là chúng ?

 

Hai dám tin, Phương Nhị ngẩng đầu Ôn Lạc Chi, khuôn mặt đầy vẻ chắc chắn hỏi: “Gia, là chúng , ý là ?”

 

.”

 

Ôn Lạc Chi dậy ngáp một cái, với hai : “Nể tình hai ngươi chỉ chút chuyện trộm vặt, gia đại phát từ bi sẽ đưa hai ngươi ngoài.”

 

, trộm cắp là tuyệt đối thể tái phạm.”

 

Phương Nhị ngẩn một lát, Ôn Lạc Chi tiếp tục : “Làm việc cho , bao ba bữa cơm, còn chỗ ở thì hai ngươi thì ở đó.”

 

Lời nàng dứt, hai mừng như điên, quỳ rạp xuống đất liên tục dập đầu: “Đa tạ gia! Đa tạ gia!”

 

Ôn Lạc Chi bọn chúng dập đầu mà thấy đau đầu, phất tay với bọn chúng: “Đều dậy .”

 

“Đa tạ gia!” Hai lồm cồm bò dậy, Phương Nhị một đại trượng phu nước mắt nhòe nhoẹt nửa khuôn mặt: “Ôi ôi ôi thể rời khỏi đây , về quê.”

 

“Ôi ôi ôi đồ ăn , cần lo sợ trộm đồ nữa.”

 

Phương Đại khá hơn một chút, nhưng đường đường là một đại trượng phu vành mắt cũng đỏ hoe.

 

“Muốn thì cút ngoài mà , nhà gia đây còn tiểu oa nhi đấy.”

 

“Giải tán , sáng sớm mai đến sớm một chút.”

 

Nàng bắt đầu đuổi , hai tuy tay trắng trở về nhưng lòng thì tràn đầy.

 

Khóa chốt cửa , bài học kinh nghiệm đó, Ôn Lạc Chi đè một tảng đá dẹt lên , cho dù dùng d.a.o cạy cũng dễ dàng xê dịch.

 

Phương Đại và bọn chúng bao lâu, bên ngoài cửa vang lên tiếng động, lông đuôi Lang Bá Thiên dựng cả lên.

 

“Kẻ đến ý , ngươi cứ ở đây, ngoài.”

 

Thân hình thoáng cái biến mất, chỉ trong vài thở, bên ngoài cửa cũng còn tiếng động nữa.

 

Một lát , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Lạc Chi còn tưởng là Lang Bá Thiên về, đang định mở cửa,

 

nghĩ thấy đúng, nàng dừng bước. Lang Bá Thiên mới bao lâu, hơn nữa cho dù về thì cũng cần nàng mở cửa.

 

Điều khiến nàng càng chắc chắn đúng là nàng dặn dò kỹ hai ngày nay cứ quan sát , đừng để Lang Bá Thiên vội vàng biến thành hình mà chơi đùa.

 

Nhớ vẻ mặt của bà Mễ khi dặn dò nàng ban ngày, mắt nàng nheo .

 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Lạc Chi là ba dài hai ngắn.

 

Hừm? Giả thần giả quỷ? Nàng xem xem đáng sợ đến mức nào.

 

 

Loading...