Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 422: --- Tương Hỗ Cầu Tình

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:33
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảm thấy bên trong nới lỏng, mặt mừng rỡ, đầu khinh bỉ với Phương Nhị: “Nói ngươi ngu xuẩn mà ngươi còn vui!”

 

Lẽ khi bỏ trốn, nên tìm một kẻ thông minh hơn, ít nhất thì chuyện việc cũng tốn sức như .

 

Hắn dùng sức cạy mạnh một cái, cảm thấy bên trong càng lỏng lẻo hơn: “Mở ! Mở !”

 

Hắn đè thấp giọng một câu, nhẹ nhàng đẩy cửa.

 

Lang Bá Thiên phía cánh cửa chuẩn sẵn sàng, nhe hàm răng sói vẻ hung dữ, đôi mắt tím trong đêm tối yêu mị quỷ dị.

 

Ôn Lạc Chi trong phòng, chờ xem là kẻ nào mắt dám trộm đồ của nàng.

 

Cánh cửa đẩy một nửa thì đẩy nữa, Phương Đại nghi hoặc, còn tưởng thứ gì đó kẹt.

 

Hắn liền nghiêng chen , định gọi Phương Nhị thì bất ngờ thấy Lang Bá Thiên sớm chờ sẵn bọn họ.

 

Đôi mắt tím của Lang Bá Thiên lóe lên, Phương Đại lập tức dọa vỡ mật, hét lớn: “Yêu… yêu quái!”

 

Phương Nhị mới thò đầu , còn hiểu chuyện gì một thứ miệng rộng như chậu m.á.u vồ đổ.

 

“Gầm!” Lang Bá Thiên ghé sát mặt gầm nhẹ một tiếng, Phương Nhị cảm nhận thở nóng hổi, thấy đôi mắt liền sợ hãi đến bất tỉnh nhân sự.

 

Phương Đại nãy dọa đến mức dán chặt cửa, lúc run rẩy chân lén lút bỏ chạy, thì một con d.a.o găm lạnh lẽo áp sát cổ .

Mèo Dịch Truyện

 

“Vị đại đến thì chơi một lát hãy chứ.”

 

Ôn Lạc Chi dịch con d.a.o găm lên mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ, Phương Đại sợ đến mức dám động đậy.

 

Lang Bá Thiên bên ngoài lôi Phương Nhị , mượn chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trong tay Ôn Lạc Chi, mới rõ thứ là cái gì.

 

Con ch.ó to bằng nửa ! Mắt còn màu tím, yêu quái thì là gì?

 

Phương Nhị đất bất động, còn tưởng Lang Bá Thiên c.ắ.n c.h.ế.t , sợ hãi vội vàng cầu xin tha mạng: “Gia! Ta… chỉ là nhầm đường thôi!”

 

“Trời tối nhầm đường mà! Huynh của coi như là bồi lễ cho ngài, thả ?”

 

Ôn Lạc Chi thu d.a.o găm , Phương Đại còn tưởng nàng tha cho liền nhấc chân định chạy.

 

Ôn Lạc Chi loáng một cái xuất hiện mặt , nhấc chân đá một cước hông .

 

Lang Bá Thiên chậm rãi tới, Phương Đại sợ hãi lùi liên tục về phía .

 

“Hức hức hức, ngươi cái yêu quái ! Huynh của đều ngươi c.ắ.n c.h.ế.t , ngươi ăn thì ăn !”

 

“Ta cả mùa đông tắm, thối lắm.”

 

Lang Bá Thiên liền ghét bỏ nhe răng, Ôn Lạc Chi với : “Kéo đây cho .”

 

Nói xong, nàng liếc Phương Nhị đất, tạm thời tỉnh nên cần để ý.

 

Một luồng sáng từ đèn pin mạnh quét qua mặt Phương Đại, Phương Đại run rẩy một cái, quỳ sụp xuống đất.

 

“Trộm , đại gia ngươi trộm.”

 

1. Ôn Lạc Chi nhẹ nhàng một câu, Phương Đại ngẩng đầu nàng một cái xung quanh, Lang Bá Thiên gầm gừ với một tiếng, lúc ngay cả ý nghĩ bỏ trốn cũng còn.

 

“Muốn g.i.ế.c xẻo tùy ngươi! Phương Nhị gì mà từng thấy, từng trải qua? Hôm nay c.h.ế.t tại đây cũng cam chịu!”

 

Ôn Lạc Chi nhướn mày, còn mở miệng gì thì Phương Đại tự lóc tiếp.

 

“Thật đáng thương cho của , trốn thoát khỏi mỏ mấy ngày sung sướng c.h.ế.t như , trời xanh mắt a!”

 

Hắn vẻ mặt bi tráng, nhưng Ôn Lạc Chi từ lời của mà nắm bắt một thông tin quan trọng.

 

Mỏ ư? Là cái mỏ mà Hách Liên Dực ở đó ? Điều quả thực khơi dậy hứng thú của nàng.

 

“C.h.ế.t thì c.h.ế.t, cái mỏ ngươi là mỏ Hắc Sơn ?”

 

“Theo , trong đó mấy kẻ đáng c.h.ế.t .”

 

Lời dứt, Phương Đại lập tức trợn tròn mắt: “Ngươi gì? Bọn họ đáng c.h.ế.t thì liên quan gì đến chúng ?!”

 

Hắn và Phương Nhị chỉ là nô bộc của gia đình đó thôi, lẽ khi gia đình đó lưu đày đến đây thì bọn họ nên thả .

 

Mấy tên đoản mệnh đó cứ nhất quyết lôi kéo bọn hạ nhân bọn theo vật đệm lưng, vô cớ lưu đày đường còn hầu hạ bọn họ!

 

“Huynh ngươi c.h.ế.t, kể câu chuyện của các ngươi xem.”

 

“Nếu thấy thì sẽ tha cho các ngươi, thì…”

 

Lang Bá Thiên kịp thời gầm nhẹ một tiếng, Phương Đại dọa đến mức vội vàng quỳ thẳng .

 

Phương Nhị c.h.ế.t, còn một bạn đồng hành ở cái nơi quỷ quái , Phương Đại lúc cũng yên tâm mà kể chuyện của bọn họ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-422-tuong-ho-cau-tinh.html.]

Ôn Lạc Chi lắng chăm chú, trong lòng thầm cảm thán, lẽ nào mạng của nô bộc là mạng ?

 

Đã là cả nhà lưu đày thì tại thả hạ nhân ? Nói cho cùng, những tầng lớp thấp là đáng thương và vô tội nhất.

 

Tuy nhiên, mỏ Hắc Sơn canh gác nghiêm ngặt như , bọn họ thể trốn thoát ?

 

Ngay cả Hắc Ảnh bọn họ cũng chút khó khăn, nếu nàng cũng sẽ bảo Lang Bá Thiên mang đồ đó.

 

“Ngươi đang lừa đó ? Trong mỏ Hắc Sơn giam giữ là trọng phạm triều đình, xưa nay canh gác nghiêm ngặt, dễ khó, các ngươi thể trốn thoát ?”

 

Nhắc đến điều , trán Phương Đại toát mồ hôi lạnh ròng ròng, Ôn Lạc Chi quét đèn pin qua, Phương Đại rùng một cái, nuốt nước bọt kể rõ từng li từng tí.

 

Thì những canh gác ở mỏ cũng , bọn họ mỗi tháng chỉ ngoài hóng gió một , cũng hạn chế.

 

Dù ở cũng sự áp bức, những kẻ tiếng một chút nào thì căn bản thể ngoài hóng gió, luôn những lão nhân ở mỏ chen lấn.

 

Ở mỏ thể tìm vui giải trí, lâu ngày những đó chịu nổi đành tự tìm cách.

 

Có một đường hầm mỏ bỏ hoang thông thẳng lối bên ngoài, những đó liền lặng lẽ từ đó mà .

 

Phương Đại một việc vô tình phát hiện liền theo, chuyện suýt chút nữa khiến mừng phát điên.

 

Vào một đêm đen gió lớn, dẫn Phương Nhị từ đó mà trốn thoát.

 

Những nô bộc của gia đình , ngoại trừ và Phương Nhị, tất cả đều c.h.ế.t đường lưu đày.

 

Không gì giúp đỡ bọn họ bỏ trốn, đường thể gặp một cũng là trời đất cảm động .

 

bọn họ cũng coi như là phạm nhân bỏ trốn, dù gặp cũng chỉ thể trốn tránh mà thôi.

 

Hắn và Phương Nhị đói thì đào rễ cây ăn, lúc đói đến chịu nổi thì ngay cả đất cũng nuốt bụng.

 

Sau những canh gác ở mỏ đến tìm, may mắn là chỉ hai , bọn họ đào hố chôn xuống mới thoát một kiếp.

 

Đi đường gian nan còn suýt c.h.ế.t cóng, ước chừng hai tháng bọn họ mới đến Hoang Vu Trấn, cũng coi như đại nạn c.h.ế.t, nhặt một mạng, cái đường hầm mỏ đó nghĩ chắc chắn cũng phong tỏa .

 

Vốn tưởng rằng trốn thoát , nào ngờ ở Hoang Vu Trấn cũng khó sống sót.

 

Người ngoài thì căn bản ai đến, trong trấn nhà nhà đều khá giả, bọn họ ăn mày cũng xin cơm, chỉ còn cách trộm cắp.

 

Dần dần thứ hơn một chút, ít nhất mỗi ngày thể ăn hai bữa, khó khăn lắm mới đợi một trông giống như ngoài giàu , bọn họ liền để mắt tới.

 

“Phần còn chính là những chuyện xảy .”

 

Phương Đại rụt rè Ôn Lạc Chi một cái, dường như hạ quyết tâm nào đó, quỳ xuống đoan chính, dập đầu liên tục vang lên tiếng ‘bộp bộp’.

 

“Gia, ngài là từ nơi khác đến, ngài cũng xe ngựa.”

 

“Lúc rời khỏi Hoang Vu Trấn, cầu ngài hãy đưa cùng! Cầu ngài.”

 

Phương Đại dập đầu đến mức trán bật máu, Phương Nhị bên ngoài lảo đảo dậy chạy .

 

“Phương Đại ngươi đang ? Mau chạy trốn ! Có quái vật!”

 

Hắn kéo Phương Đại đang đất dậy, bản còn vững kéo định chạy.

 

Phương Đại gạt tay , kéo quỳ xuống, thấy Ôn Lạc Chi gì, liền ấn đầu Phương Nhị xuống dập đầu.

 

“Cầu ngài , gia, đưa ! Hắn sẽ kéo xe ngựa cho ngài, còn chuyện ăn uống tự lo liệu!”

 

Có thể ngoài ư? Đôi mắt Phương Nhị lóe lên tia sáng kinh , nhưng Phương Đại xong, dập đầu còn mạnh hơn cả Phương Đại.

 

“Ta , ! Gia, ngài cho đại ca !”

 

Hai như đang thi dập đầu, Ôn Lạc Chi nắm chặt nắm đấm.

 

“Hai ngươi thể dừng ? Còn lề mề nữa thì cả hai đứa các ngươi đừng hòng cả!”

 

Có cơ hội ư?! Hai đều dừng , Ôn Lạc Chi với vẻ nịnh nọt.

 

“Ta đồng ý đưa một đứa các ngươi , nhưng tiếp theo hỏi gì, các ngươi thì hết, sót một chi tiết, hiểu ?”

 

Ôn Lạc Chi vắt chân chữ ngũ, y hệt một lão gia.

 

Nàng nghĩ, Phương Đại và Phương Nhị ở Hắc Sơn Khoáng lâu như , chắc hẳn rõ bố cục nơi đó chứ?

 

Hoặc là tình hình mấy mảnh đất hoang đó , lẽ họ chút ít để nàng nắm tình hình?

 

Cứ như , tới khi nàng đưa hạt giống cho Hách Liên Dực và những khác, mới thể dựa tình hình đất đai mà chọn loại hạt giống nhất, lớn nhanh nhất.

 

Phương Đại và Phương Nhị gật đầu lia lịa, chỉ cần một trong hai họ thể thoát khỏi nơi , những khổ cực chịu coi như đáng giá.

 

Về bố cục, Phương Đại và Phương Nhị rõ lắm, họ chỉ phép ở khu vực việc của , trừ khi những tên cai ngục đuổi họ đến nơi khác.

 

 

Loading...