Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 421:: Buổi tối chú ý một chút ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:32
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường trở về trấn nhỏ, Ôn Lạc Chi , cơ bản chỗ nào thích hợp để trồng trọt. Cho dù cơ hội ở phía mỏ thì dựa mấy mảnh đất vụn đó thể nên chuyện gì?
Đến trấn nàng còn hỏi xem, tin Nam Hoang rộng lớn mấy mảnh đất tử tế.
Hoang Vu trấn tựa lưng con đường mà Hách Liên Dục và những khác từng qua. Ôn Lạc Chi đến trấn cuối cùng cũng cảm thấy chút .
Tuy đường về cũng gặp mấy , nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh thì ít nhiều cũng chút kỳ quái.
Thời tiết ấm áp hơn, ngoài cũng nhiều hơn. Thấy là xe ngựa, những bán hàng rong bên đường sức lôi kéo khách.
“Gia gia xem thử, món dưa muối của đều tự tay ở nhà, ăn cơm ngon miệng.”
“Ấy? Nhìn của đây! Của còn tươi hơn của bà !”
Hai bà lão giành giật khách hàng ngay phố. Ôn Lạc Chi cúi đầu lướt qua món dưa muối của họ, đen sì còn ăn .
Xe ngựa trực tiếp qua bọn họ, ý định dừng . Hai bà lão thấy mất khách thì ngươi đẩy , đẩy ngươi.
Xe ngựa gần đến chỗ ở, Ôn Lạc Chi thấy một quán mì thầm nghĩ cuối cùng cũng chút đồ ăn tử tế .
Vừa nàng suốt đường, những thứ bán ven đường đều là cái gì thế? Nàng tuy nhận nhưng thôi ngon .
Lâu thấy xe ngựa trấn, huống chi trang phục của Ôn Lạc Chi cũng là thiếu tiền.
Bà chủ quán nhiệt tình, Ôn Lạc Chi cuối cùng gọi hai bát mì sợi thịt.
Ba mươi văn một bát đắt đến nỗi nàng cứ tưởng tai lãng nên nhầm. Bà chủ quán đưa tay khoa tay múa chân giải thích nàng mới nhớ đây là Nam Hoang, đồ vật căn bản gì rẻ cả.
Ba mươi văn chắc nhiều thịt chứ? Vất vả nhiều ngày như coi như là tự thưởng cho một phen, nàng tự an ủi như thế.
Hách Liên Trĩ Nhan cũng cảm thấy đắt, cái còn đắt hơn nhiều so với nàng đến những nơi khác ăn.
Mì mang lên, bà chủ quán nhiệt tình mời bọn họ ăn khi còn nóng. Ôn Lạc Chi bát mì mặt mà ngây .
Bát mì ba mươi văn mà bên chỉ vài sợi thịt, nước dùng cũng bao nhiêu dầu, là mì chay nàng cũng tin.
“Bà chủ quán, mang nhầm cho chúng ?”
Nàng vẫn nhịn hỏi một câu. Bà chủ quán : “Không nhầm nhầm, chính là hai bát mì sợi thịt mà! Hai vị cứ từ từ dùng nhé!”
Nàng xong liền . Ôn Lạc Chi cầm đũa nếm thử một miếng, hương vị nhạt nhẽo.
Lâu ăn thịt heo tươi, nàng gắp hai sợi thịt , tanh dai, liền trực tiếp nhổ .
Không ! Có tủi gì thì cũng thể để cái dày của tủi ! Nàng lát nữa sẽ về chỗ ở tự nấu cơm ăn.
Trước đây Hách Liên Trĩ Nhan ăn những thứ mùi vị còn tệ hơn cái . Tiểu nha đầu ngoan ngoãn ăn hết phần thịt mặt mì ăn thêm hai đũa mì, phần còn quả thực thể nuốt nổi nữa.
Ôn Lạc Chi nàng chắc chắn no, ăn những thứ chỉ là vì nàng hiểu chuyện, cảm thấy lãng phí thì .
Nàng nắm tay Hách Liên Trĩ Nhan trả tiền bạc, bà chủ quán đến híp cả mắt: “Hai vị tới đến nhé! Ta sẽ tính rẻ cho các vị.”
Quán ăn nhà bọn họ ngày nào cũng dọn , nhưng trấn mấy nỡ chi ba mươi văn để ăn một bát mì chứ?
Số tiền đó đủ cho cả nhà già trẻ lớn bé ăn mấy ngày !
Người là ngoại địa đến, hiểu rõ tình hình nơi đây, cũng là loại ngốc nghếch nhiều tiền.
Ôn Lạc Chi , bát mì còn bàn ngược lợi cho mấy tên ăn mày vẫn luôn chằm chằm nàng và Hách Liên Trĩ Nhan ở ven đường.
Thấy chủ quán cũng về phía bọn họ, mấy tên ăn mày ùa lên, bưng bát lên dùng tay bắt đầu bốc ăn.
Nước canh loãng loãng đổ tung tóe khắp bàn. Bà chủ quán cất xong tiền bạc, đến chỗ bát đĩa thấy bọn chúng liền tức giận quát lớn một tiếng: “Lại là mấy tên ăn mày các ngươi! Làm bẩn chỗ của lão nương !”
Nàng vớ lấy cây cán bột xông tới, mấy tên ăn mày liền tan tác, chớp mắt chạy biến mất dạng.
Bà chủ quán mắng vài câu vội vàng thu bát đĩa . Lát nữa e rằng bọn chúng sẽ trộm luôn cả bát đĩa nhà nàng xin ăn mất.
Phía bên , Ôn Lạc Chi đến chỗ ở. Mấy hôm nàng đến nơi tìm hỏi thăm một chút mới tìm căn nhà trống .
Chủ căn nhà là một lão nhân gia, chỉ dựa việc khác thuê căn nhà mà thu chút bạc để sống qua ngày.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng bên trong đủ thứ. Ôn Lạc Chi đến nơi khi đun nước tắm rửa sạch sẽ xong liền lấy một ít nguyên liệu bắt đầu nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-421-buoi-toi-chu-y-mot-chut.html.]
Hách Liên Trĩ Nhan bếp lò nhóm lửa. Thấy những nguyên liệu hỏi, nhưng nhớ khi xuất phát Ôn Lạc Chi dặn dò nàng thấy gì cũng đừng hỏi nhiều, nếu sẽ tức giận.
Nàng ngoan ngoãn nhóm lửa, lâu thấy Ôn Lạc Chi nấu cơm , giờ phút nàng tay mắt còn nỡ chớp.
Một lớn một nhỏ đều ăn bao nhiêu, chỉ Lang Bá Thiên khẩu vị lớn, giờ phút bắt đầu ngừng gào rống lên rằng đói c.h.ế.t .
Cá vược hấp, thịt bò hầm khoai tây cà chua, một nồi cá nấu dưa chua tiêu xanh, thêm một bát canh xương lớn cho hai ăn, còn riêng cho Lang Bá Thiên hai đĩa gà luộc.
Hách Liên Trĩ Nhan đợi nữa, lạch bạch chạy ngoài rửa tay sạch sẽ giúp bưng thức ăn.
Bữa cơm thực sự khiến Ôn Lạc Chi vô cùng thỏa mãn, nàng suýt chút nữa bật .
Trên đường , để tiết kiệm thời gian, họ chỉ ăn thức ăn nhanh, ăn nhiều đến mức cảm thấy mùi vị đều như .
“Ây, đang ăn cơm ?!”
“Các ngươi cái chốt cửa , trong trấn sợ nghèo đến mức sợ nửa đêm kẻ đến cướp, cái chắc chắn hơn đó.”
Bà chủ nhà trọ đến đưa đồ thì vặn bắt gặp, lão nhân gia ngửi thấy mùi thơm liền lộ vẻ ngượng nghịu, đặt đồ xuống định lui .
Ôn Lạc Chi liền gọi bà , gạt một ít thức ăn, đầy ắp một bát với lượng thức ăn ít.
“Bà bà, cái bà mang về ăn , chúng ăn hết nhiều như .”
Bà chủ nhà trọ từ chối, nhưng Ôn Lạc Chi cứ kiên quyết nhét lòng bà.
Bà Mễ nhà còn một cô cháu gái nhỏ, nghĩ nghĩ liền nhận lấy, dù những món ngon như bà cũng từng thấy qua, ngửi thôi thấy ngon , cùng lắm thì tiền phòng bà sẽ bớt một ít.
Dù Ôn Lạc Chi cố ý ngụy trang giọng , dáng vẻ cũng là một nam tử quá lớn tuổi, nhưng bà Mễ từng trải, vô nên cuối cùng vẫn chút gì đó.
Nhìn Hách Liên Trĩ Nhan, bà cũng cảm giác tương tự.
Kéo Ôn Lạc Chi cánh cửa, bà nhỏ: “Trấn Hoang Vu ban đêm giống ban ngày, các ngươi cẩn thận một chút, đêm khuya đừng ngủ quá say.”
Mèo Dịch Truyện
Bà đến đây là hết, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ôn Lạc Chi.
Ôn Lạc Chi ngẩn một lát, khẽ mỉm với bà: “Đa tạ bà bà nhắc nhở, sẽ chú ý.”
Đợi bà khỏi, Ôn Lạc Chi liền lập tức chốt cửa, còn buộc một chiếc chuông nhỏ ở cửa, nếu thật sự kẻ nào mò , nàng cũng thể thấy.
Khi nàng trở bàn ăn, Hách Liên Trĩ Nhan mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, bà bà là…”
“Suỵt.” Ôn Lạc Chi động tác im lặng, bảo nàng cứ chuyên tâm ăn cơm, những chuyện khác đừng quản.
Tối đó, Ôn Lạc Chi để Lang Bá Thiên canh gác một lát, nàng ngủ một lát, đợi nàng nghỉ ngơi xong sẽ đổi .
Nửa đêm đầu, khi Lang Bá Thiên canh gác, trong căn phòng nhỏ thứ đều bình thường, bên ngoài cũng tiếng động lạ nào.
Đến nửa đêm , đến lượt Ôn Lạc Chi, nàng giường thấy tiếng động bên ngoài cửa liền lập tức mở bừng mắt.
Lang Bá Thiên mới ngủ một lát cũng cảnh giác thức dậy, một một sói , nhẹ nhàng bước chân ngoài.
Ngoài cửa, hai tên hán tử gầy gò, bẩn thỉu đang dùng d.a.o từ từ cạy chốt cửa, một lúc lâu mà vẫn cảm thấy bên trong động tĩnh gì.
“Tên ngu xuẩn! Ngươi rốt cuộc ? Kẻo chốc lát khác phát hiện !”
Gã đàn ông nốt ruồi mai mối mặt vỗ một cái gã đang dùng d.a.o cạy cửa, chê tay chân vụng về.
Phương Nhị vã cả mồ hôi trán vì sốt ruột: “Sắp , sắp mà, ngươi thúc giục cái gì? Nói nhỏ thôi!”
Tay ngừng việc, chiêu bọn họ thử thử nhiều đều thành công, đêm nay chắc chắn cũng sẽ thôi.
Phương Đại phía đợi đến sốt ruột, nếu đêm nay thành công thì bọn họ chịu đói .
Ngày hôm qua ngoài dạo chơi cũng thật may mắn, vặn thấy một cỗ xe ngựa lớn, hai con ngựa đen trắng qua mượt mà bóng bẩy, tính toán rõ ràng, một con g.i.ế.c thịt, một con bán .
Còn nọ cũng vẻ giàu , nếu trộm bạc nữa thì bọn họ sẽ lo lắng một thời gian dài.
Ồ ! Có bạc thì thể mua đồ ăn, ngựa thì bọn họ thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái , cuối cùng cũng tự do !
Càng nghĩ càng phấn khích, càng thể đợi nữa, liền giật lấy con d.a.o trong tay Phương Nhị, tự tay.