Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 414: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:25
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lang Bá Thiên lừa
"Nương, nếu lão thần tiên sẽ tức giận, mà tức giận..."
"Vậy nương cùng con !"
Tạ Hòa trực tiếp ngắt lời nàng, lớn tiếng hét lên một câu, Ôn Lạc Chi tiếng hét đột ngột của bà dọa đến rụt cả .
Tạ Hòa trừng mắt nàng, khó chịu : "Từ nhỏ đến lớn con nha đầu gì thì đó, chuyện thì ngàn vạn cũng nhúc nhích."
"Nghĩ mà xem, cho dù lão thần tiên thì nương cũng chẳng cản con. Lão thần tiên chắc chắn sẽ để con gái nương chịu thiệt thòi đúng ?"
Ôn Lạc Chi vội vàng gật đầu, nhưng nàng thể để Tạ Hòa cùng chứ?
Tạ Hòa một khi rời nhà thì chuyện chẳng sẽ rối tung ? Hơn nữa, nàng tự gì cũng tiện hơn.
Nàng đảo mắt một vòng, chỉ lên đầu : "Nương, lão thần tiên chỉ một con , gian lận."
Tạ Hòa thì mặt mày đỏ bừng, ngẩng đầu mở miệng định mắng, nhưng Tạ Hòa bịt miệng .
“Trời đất ơi! Thần tiên thể mắng! Hơn nữa tứ tẩu còn ở phòng bên cạnh, đừng ồn nàng.”
Nghe Tạ Hòa mới thôi, nhưng nghĩ đến Ôn Lạc Chi tự xuất phát trong lòng khó chịu vô cùng, mấy nàng đừng nữa nhưng sợ chọc giận Ôn Lạc Chi.
Ôn Lạc Chi lục lọi trong túi hệ thống, lấy tất cả những thứ nàng thể nghĩ để dỗ Tạ Hòa vui vẻ.
Tạ Hòa đống đồ chất đầy nửa cái giường mà vẫn cảm thấy gì nhiều, cho đến khi Ôn Lạc Chi lấy một đống đồ phòng và một chồng phù ẩn dày cộp.
Chính mắt nàng dán phù ẩn biến mất ngay mặt, Tạ Hòa lúc mới yên tâm ít.
Nghĩ đến tình huống nhất, cho dù gặp chuyện bất ngờ gì thì chạy thoát chắc chắn thành vấn đề.
nàng vẫn , đành giả vờ bực bội vẫy tay: “Cứ bàn , lão nương ngủ .”
Nàng đẩy Ôn Lạc Chi ngoài, Ôn Lạc Chi hì hì hôn chụt hai cái lên mặt nàng mới thỏa mãn về.
Với sự hiểu của nàng về Tạ Hòa, tám chín phần mười là đồng ý , chỉ là vẫn thể thuyết phục bản .
Tạ Hòa cả đêm ngủ , sáng hôm dậy với đôi mắt gấu trúc.
Ôn Mộc Xuyên đang trêu chọc thỏ, miệng còn ngậm nửa quả táo.
“Ây da lão bà (nhai nhai nhai) nàng ngủ ngon ?”
Ôn Mộc Xuyên ăn hỏi khi thấy nàng, Tạ Hòa hừ lạnh một tiếng thẳng qua .
Chơi chơi chơi ăn ăn ăn! Còn chơi còn ăn ? Con gái sắp ngoài chịu khổ !
Ôn Mộc Xuyên nàng hừ cho khó hiểu, gãi gãi đầu nghĩ lẽ Tạ Hòa ngủ ngon nên mới nóng nảy một chút.
Hắn cũng để tâm, tiếp tục trêu thỏ ăn táo.
Trên bàn ăn, cảm thấy khí hôm nay chút kỳ lạ, đây?
Ngày thường Tạ Hòa ba bữa một ngày đều điên cuồng đút cho Ôn Lạc Chi, sợ nàng chút kẽ hở nào trong bụng lấp đầy.
sáng nay họ phát hiện , Tạ Hòa tự ăn mà thèm để ý đến Ôn Lạc Chi, càng đến việc dỗ dành con gái ăn nhiều như khi.
Đáng sợ hơn là nàng một lời nào, sắc mặt cũng .
Mèo Dịch Truyện
Ngược Ôn Lạc Chi, cầm đũa gắp thức ăn cho Tạ Hòa, cả quá trình đều tươi hớn hở.
Tạ Hòa vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị gì, chỉ im lặng ăn uống, nhưng đều cảm thấy đáng sợ khi hai con kỳ lạ .
“Lão bà, con gái chuyện với nàng nàng để ý nó?”
Ôn Mộc Xuyên rụt rè lẩm bẩm một câu, Tạ Hòa liếc mắt sắc như d.a.o khiến lập tức ngoan ngoãn.
“A... a ha ha, cái ... hôm nay món canh gà hầm ngon thật đó ha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-414.html.]
Ôn Mộc Xuyên vội vàng cúi đầu uống canh, giờ cũng dám thêm lời nào, những khác càng .
Bị lạnh nhạt mà Ôn Lạc Chi vẫn nhiệt tình, gắp thức ăn cho Tạ Hòa bỗ bã : “Cha hiểu , con cứ thích nương để ý con.”
Lần thì đến lượt Tạ Hòa hết chịu nổi, cái bát của Ôn Lạc Chi chỉ vài món rau chay mà gắp một cái đùi gà ném bát nàng.
Ôn Lạc Chi: Động tác giống hệt như nàng cho ch.ó ăn đây...
“Có đồ ăn mà cũng bịt miệng ngươi, cợt nhả là theo ai nữa.”
Tạ Hòa cuối cùng cũng lên tiếng, trong phòng dường như lập tức xuân về hoa nở, cảm thấy hô hấp cũng thông suốt hơn nhiều.
Ôn Lạc Chi tít mắt cầm đùi gà ăn ngon lành, Tạ Hòa thấy trong lòng thoải mái hơn ít, cuối cùng cũng gắp thức ăn cho nàng như thường lệ, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Ở nhà chịu ăn, chờ khi đến Nam...”
Nàng đột nhiên dừng , chuyển lời : “Ngày mai ăn sáng xong theo nương dạo trấn một chút, lâu dạo phố.”
“Được!” Ôn Lạc Chi gặm đùi gà lớn tiếng đáp, Lang Bá Thiên đang ghế mềm thì hai mắt sáng rỡ.
Đợi ăn xong ai nấy đều việc của , Lang Bá Thiên sáp gần, cái đuôi ve vẩy ngừng: “Nương ngươi Nam Hoang ?”
Nếu là thật thì thể vui chơi thỏa thích ?
Nghĩ , mặt sói của nịnh nọt vô cùng, cái đuôi cũng ve vẩy càng lúc càng nhanh, trông hệt như một cánh quạt.
Ôn Lạc Chi đang ăn trái cây tráng miệng, liếc một cái, lông mày khẽ nhếch lên: “Kêu gì là nương? Đó là nương của !”
Hừ, vọng tưởng vượt cấp ư? Đừng hòng!
Nàng nghĩ thế nào quan trọng, dù Lang Bá Thiên cũng chỉ đường hoàng ngoài chơi mà thôi.
Hắn lăn lộn đất, nũng duyên, Ôn Lạc Chi lập tức đồng ý.
“Cuối cùng cũng dáng một tiểu linh sủng , hì hì quên với ngươi thật ngươi cần đồng ý cũng thể ngoài.”
Ôn Lạc Chi vỗ vỗ đầu , một cách ranh mãnh.
Ban đầu Lang Bá Thiên chút phản nghịch, sợ gây họa khi ngoài, Ôn Lạc Chi đành lừa rằng nếu nàng đồng ý mà trốn , hệ thống sẽ tự động biến thành một con ch.ó .
Điều khiến Lang Bá Thiên sợ đến tái mặt, mỗi ngoài vui đùa đều với nàng rằng sự đồng ý của nàng mới .
Không ngờ Lang Bá Thiên tin thật, đúng là một con sói ngốc nghếch mà...
Nụ mặt Lang Bá Thiên chợt tắt, ngẩng mặt sói lên, đôi mắt “sáng suốt” tràn đầy vẻ thể tin .
Ôn Lạc Chi ánh mắt như ch.ó husky của chọc c.h.ế.t mất, chỉ cần lúc đồng tử màu tím thì ánh mắt của Lang Bá Thiên trông lúc nào cũng toát vẻ ngu ngốc.
“Ngươi đây lời, chạy ngoài c.ắ.n gà nhà , giẫm nát vườn rau nhà khác, bồi thường còn đủ.”
Nàng cố nén giải thích, Lang Bá Thiên hướng nàng "gào" lên vài tiếng bất mãn.
“U hu hu, tức c.h.ế.t ! Ta Lang Bá Thiên thề đội trời chung với ngươi!”
Hắn nhảy lên c.ắ.n Ôn Lạc Chi, Ôn Lạc Chi hì hì chạy trốn, chạy nhảy trông "duang duang" (rung rung) mà trêu chọc: “Lang béo, ngươi cũng ăn một cái tết mập mạp đấy.”
“Nhìn cái chân xem, thịt mọc trông ngắn ngủn .”
Lang Bá Thiên lúc càng tức giận hơn, gầm gừ mà dám c.ắ.n nàng, sốt ruột đến dậm chân.
Tạ Hòa ở cửa , thấy Ôn Lạc Chi vui vẻ thì nàng cũng vui lây.
Vài ngày , tuyết đường tan , lờ mờ thể thấy những cành cây bắt đầu nhú mầm nhỏ.
“Hôm nay một chuyện quan trọng với các ngươi.”
Tạ Hòa đóng cửa xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Chuyện gì mà còn đóng cửa để ? Người trong nhà nhận đây nhất định là chuyện nghiêm trọng, từng một thẳng dậy.