Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 406:: Muốn tìm người lại muốn ăn chực ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:54:17
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hàng xóm láng giềng thì ai mà chẳng lúc cãi cọ lặt vặt, Dương thúc cần để trong lòng.”
“Ai!” Dương Đại vui vẻ đáp một tiếng, lúc cũng còn căng thẳng nữa, nhưng giỏi trò chuyện với khác nên vẫn nhà.
Hoàng Thúy Hoa ngủ một giấc dậy phát hiện thịt trong nhà bớt mấy miếng, ngay cả cái giỏ nhỏ mới đan mà bà bảo Dương cha cũng thiếu một cái.
“Mẹ kiếp! Ban ngày ban mặt mà cũng trộm !”
Dương Đại vác giỏ về, bà con mắt đảo một vòng lập tức xông tới.
Giật cái giỏ lưng xuống ngửi kỹ, mũi Hoàng Thúy Hoa thính đến mức ngang với chó, bà rõ ràng ngửi thấy một mùi thịt, thịt gió trong nhà thì là cái gì?
“Thằng cả c.h.ế.t tiệt! Thịt ?!”
Bà một cái tát vỗ lưng Dương Đại, Dương Đại cũng cảm thấy đau lắm, liếc bà một cái giật lấy cái giỏ thẳng qua bà .
“Thịt là và Thu Phân trồng rau bán bạc mua, bà quyền quản.”
Dương Đại đầu tiên chuyện với bà cứng rắn như , tiền bán rau họ vợ chồng âm thầm chỉ đưa một nửa, nhưng thịt trong nhà đều là đại phòng của họ mua.
Hoàng Thúy Hoa đuổi theo định đ.á.n.h thì Tiểu Dương Viễn từ trong nhà xông như một con nghé con, mạnh mẽ húc bà .
“Bà nội thiên vị! Không cho phép bà nội bắt nạt cha !”
Tiểu Dương Viễn nghiến răng nghiến lợi bà , Hoàng Thúy Hoa vững vịn lấy eo .
“Thằng nhãi ranh! Từng đứa từng đứa đều dám phản trời ?! Đồ tạp chủng xem lão nương thu thập ngươi thì thôi!”
Dương Đại lông mày nhíu chặt, ôm Tiểu Dương Viễn lòng: “Mẫu ! Hắn là cháu ruột của bà!”
Giọng cao lên nhiều, mặt ẩn ẩn còn tức giận, Hoàng Thúy Hoa lập tức chút chùn bước.
Dương Đại hít sâu một bà : “Ban đầu bà theo thôn trồng rau, và Thu Phân lén lút trồng, cũng chỉ hai chúng chăm sóc.”
“Giữa chừng bà còn phá hoại, chúng đều so đo với bà.”
“Bán bạc chúng cũng nộp nhà, thịt cũng là đại phòng của chúng mua, quyền quyết định?”
Hắn vỗ vỗ đầu nhỏ của con trai : “Tiền học của Tiểu Viễn, bà một đồng cũng từng bỏ , tạp chủng mà là cháu đích tôn của Dương gia!”
Mèo Dịch Truyện
Nói xong bế Tiểu Dương Viễn nhà, Hoàng Thúy Hoa lời cũng chỉ bĩu môi lẩm bẩm: “Lông cánh cứng cáp , đến cả lão nương cũng dám cãi lời .”
Lâm Hoài Chi trong nhà đang ăn diện, lật chiếc áo đông nhất nhưng mãi vẫn thấy hài lòng.
Trương Xuân Hoa vác giỏ về bộ dạng ăn mặc chỉnh tề, còn tưởng lọt tai lời của , cùng bà trấn giúp bán rau.
“Con trai , mặc chiếc áo ngoài bán rau đáng , dễ bẩn lắm,” bà .
Lâm Hoài Chi xong lập tức nhíu mày: “Kẻ sách bán rau cái gì chứ? Ta việc cần ngoài một chuyến.”
“Ơ?!”
Hắn xong liền , cũng , Trương Xuân Hoa bóng lưng thở dài sâu sắc một .
“Cũng ăn no bụng mới thể sách chứ…” bà lẩm bẩm một câu, chia rau trong giỏ thành hai cái sọt, khoác một bộ quần áo rách ngoài.
Lâm Hoài Chi đường, tuyết chân giẫm lên kêu ken két khiến cảm thấy phiền muộn.
Trời thế vẫn thích hợp ở nhà sưởi lửa tiểu thuyết hơn.
Hắn thầm than thở một câu, mãi một lúc mới đến con đường dẫn đến nhà Ôn Lạc Chi.
Cách đó một đoạn đường, y ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, hít một thật sâu y thể phân biệt đó là mùi thịt heo các loại thịt khác.
Vương đại nương đang bưng bát cơm ăn ở cửa, thấy còn xa nàng liền đặt bát xuống, từ con đường nhỏ phía cửa chạy vọt đến cổng viện nhà Ôn Lạc Chi.
“Ôi, thấy thằng con trai của Trương Xuân Hoa đang về phía , chừng đến gây chuyện nữa .”
Tạ Hòa đang thái lạp xưởng, còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm khiến nàng hốt hoảng như .
“Đến thì đến, cũng chẳng thèm để ý , gì thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-406-muon-tim-nguoi-lai-muon-an-chuc.html.]
Vương đại nương nghĩ cũng , nàng chỉ là nghĩ mấy nam nhân trong nhà đều đang ở ngoài, trong nhà chỉ Ôn Mộc Xuyên một nam nhân lớn, e rằng khó ứng phó.
Nàng lo lắng quá nhiều , bởi vì lúc Hách Liên Trĩ Nhan và Tiểu Hổ sẵn ở cổng.
“Ngươi đến gì? Nhà hoan nghênh ngươi.”
Hách Liên Trĩ Nhan chắp tay hông, vẻ mặt ghét bỏ, nàng đang chơi lầu, mắt tinh thấy kẻ đáng ghét đến.
Không đến sớm đến muộn, cứ nhằm lúc mà đến, đến quấy rầy tẩu tẩu tương lai của nàng thì còn thể gì?
Ca ca bảo vệ quốc gia , tẩu tẩu sẽ do nàng bảo vệ!
Tiểu cô nương mặt đầy địch ý, Lâm Hoài Chi vốn ghét nhất những đứa trẻ nhà họ Ôn, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét, nhưng cũng chỉ đành nhịn xuống.
“Nghe Lạc Chi hôm nay về nên ghé qua xem, nàng ở nhà ?”
Hắn ưỡn ngực, tự cho là lễ độ, còn nghĩ hai đứa trẻ mặt sẽ nhiệt tình mời nhà, nào ngờ Tiểu Hổ lập tức dội cho một gáo nước lạnh.
“Tiểu cô cần Lâm công tử đến thăm, công tử về nhà dùng cơm .”
Tiểu Hổ mặt chút biểu cảm, chuyện cũng khá khách khí, nhưng nụ mặt Lâm Hoài Chi suýt nữa giữ nổi.
Hách Liên Trĩ Nhan thì hề nể nang , lúc về thấy Trương Xuân Hoa hái rau, chắc là để đem trấn bán.
Lão nương ở nhà kiếm tiền cho học, mà thằng con còn nghĩ đến chuyện trục lợi, thật sự khiến tức giận.
“Mọi đến thăm tỷ tỷ đều mang quà, ngươi tay đến thế?”
“Vả , đều tránh giờ ăn, ngươi cứ nhằm đúng lúc mà đến?”
Tiểu cô nương vẻ mặt khinh bỉ, Lâm Hoài Chi ý ngoài lời của nàng, mặt đỏ bừng.
Hắn ban đầu cũng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cuối cùng thử thêm một , Ôn Lạc Chi lâu gặp , chừng sẽ đổi ý thì ?
Sau đó, mùi cơm canh quá thơm, nghĩ dù tệ đến mấy cũng thể giữ ăn cơm chứ? Dù tình nghĩa vẫn còn.
“Đến vội vàng nên quên mang, tới đến nhất định sẽ mang.”
Hách Liên Trĩ Nhan trợn mắt “Tỷ tỷ ở nhà, ngươi mau !” Nàng nhặt cái chổi bên cạnh lên, quét mạnh xuống chân Lâm Hoài Chi.
Tạ Hòa và Vương đại nương đang lén từ bên trong nhịn "phụt" một tiếng bật .
Lâm Hoài Chi tránh kịp, nước tuyết tan b.ắ.n thẳng đôi giày mới hôm nay.
Đôi ủng trắng tinh bỗng chốc trở nên lấm bẩn, cảm thấy nước ngấm bên trong, khỏi tức giận.
“Ngươi, tiểu hài tử thật gia giáo!”
Hắn tức giận gào lên một tiếng, Ôn Lạc Chi đang sưởi lửa ở sương phòng tiếng liền đến.
“Ta là ai chứ, thì là Lâm đại Đồng sinh của chúng đó mà.”
Giọng nàng lười biếng như một chú mèo, đến cửa lấy cái chổi trong tay Hách Liên Trĩ Nhan.
“Lạc nhi! Lâu gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”
Vừa thấy nàng, Lâm Hoài Chi liền hai mắt sáng rỡ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn kiều diễm của nàng, chỉ cảm thấy một trận tâm viên ý mã.
Hắn luyến tiếc chớp mắt, Ôn Lạc Chi ánh mắt của cho rùng ghê tởm.
Nàng gì đó, nhưng cũng chỉ hé miệng.
Thôi , lười mở miệng.
Nàng lắc đầu, nàng dùng một tay xách từng đứa bé trong, "ầm" một tiếng đóng cửa .
Lúc Lâm Hoài Chi mới ngẩn , nàng mà với một lời nào? Ngay cả một ánh mắt cũng cho !
Trong viện, Ôn Lạc Chi túm hai đứa trẻ nhỏ sương phòng cùng sưởi lửa : “Ăn vớ vẩn với còn bằng sưởi lửa thực tế hơn.”