Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 393:: Sự Thăm Dò Của Thu Lê ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà tử rụt cổ , cẩn thận tiến lên một bước ấp úng : “Vốn... vốn dĩ con ngựa điên đó sắp giẫm Thu di nương...”
“... nhưng...”
Nàng cúi đầu dám gương mặt đang giận dữ của Quách Dung, những lời tiếp theo cũng dám thốt .
Bởi vì Ôn Tử Châu cướp Tống Thính Vãn, vốn dĩ sẽ Mạnh phủ của bọn họ...
“ nhị gì mà nhưng?! Có lời thì mau!”
Quách Dung dùng sức vỗ bàn, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.
Bà tử nuốt nước bọt : “Lúc xe ngựa sắp đ.â.m Thu di nương thì ông chủ Bách Vị Trai đẩy , nếu Thu di nương và cái tiện chủng trong bụng nàng chắc chắn mất !”
Nàng xong, lén lút ngẩng đầu quan sát sắc mặt Quách Dung, quả nhiên còn đen hơn lúc nãy.
Quách Dung hung hăng vặn xoắn chiếc khăn trong tay, cứ như thể đó chính là Ôn Tử Châu kẻ phá hỏng đại sự của nàng .
“Hừ, cái tiểu tử nhà quê đúng là gan thật.”
46_Nàng u u một câu, đúng lúc , một tiểu nha chạy tìm nàng.
“Phu nhân, Thu di nương đến ạ.”
Trên mặt Quách Dung nhanh chóng xẹt qua một tia ghét bỏ và vui, nhưng nhanh bằng vẻ mặt quan tâm: “Mau cho nàng .”
Thu Lê đỡ eo từ từ bước nhà, mặt mỉm nhạt nhòa, trông khác gì ngày thường, giống dáng vẻ của từng kinh hãi?
Nàng cúi hành lễ với Quách Dung: “Hôm nay Đại thiếu gia đưa cho nhiều đồ bổ, là do phu nhân sắp xếp.”
“Thiếp phu nhân trở về, đặc biệt đến đây để tạ ơn.”
Quách Dung đỡ nàng một cái, bảo nàng xuống, sờ lên bụng nàng. Chỉ một hành động nhỏ đó khiến lòng Thu Lê thắt .
“Người con trai thì bụng sẽ lộ rõ, quả thật là . Những đồ bổ đó ngươi cứ việc ăn, đủ thì sai đến lấy.”
Quách Dung như , Thu Lê mỉm đáp lời, tán gẫu với nàng một cách thờ ơ, nhưng tuyệt nhiên nhắc đến chuyện suýt xe ngựa tông .
“A? Ta trở về ngươi ngoài dạo chơi? Có tìm thấy gì thú vị ?” Quách Dung nhịn hỏi .
Theo lẽ thường mà , xảy chuyện lớn như , Thu Lê về phủ lẽ kể ngay mới , dù cũng liên quan đến đứa thứ tử trong bụng nàng.
Nàng giả vờ vô ý gẩy nhẹ hương trầm trong lư hương, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sắc mặt Thu Lê vẫn đổi, về việc hôm nay ăn ở một tửu lâu mới mở, món ăn ở tửu lâu đó ngon.
“À đúng , còn mang về nhiều món điểm tâm nhỏ, đều là những thứ lạ lẫm, lát nữa sẽ sai mang tới cho phu nhân.”
Nàng tuyệt nhiên đến chuyện ngoài ý xảy , Quách Dung khẽ khựng tay: “Ngươi lòng , nhưng ngươi Bách Vị Trai ?”
Sợ Thu Lê nghi ngờ, nàng bổ sung: “Gần đây tửu lâu mới mở chỉ một nhà thôi.”
Thấy Thu Lê gật đầu, nàng nhắc nhở: “Bách Vị Trai là do Tống gia mở, hai nhà chúng vốn mâu thuẫn, vẫn là nên ít thì hơn.”
“Đồ vật thì cần đưa tới, bổn phu nhân nghĩ đến Tống gia là thấy buồn nôn .”
Quách Dung trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Thu Lê cũng nghi ngờ đến , nếu nàng còn tìm cách tẩy trắng nữa.
“Thu Lê ghi nhớ. Gần đây mệt mỏi, lão gia dặn nghỉ ngơi nhiều hơn, xin phiền nhã hứng của phu nhân nữa.”
Thu Lê dậy, hướng về phía Quách Dung đang cắt tỉa cành hoa mà hành lễ.
“Đi .” Quách Dung lười biếng đáp một tiếng, khẽ nâng tay. Nàng lúc mới dẫn ngoài.
Đợi nàng khỏi, Quách Dung hung hăng cắm cái kéo chậu hoa. Qua khung cửa sổ, nàng thấy Thu Lê vặn vẹo chiếc eo thon thả mà bước khá vững vàng.
“Hừ! Đây là đến khoe khoang với bổn phu nhân ư? Đồ ngu ngốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-393-su-tham-do-cua-thu-le.html.]
“Cái Thu di nương đúng là trái tim lớn thật, nhưng e rằng cũng dám dễ dàng khỏi phủ nữa .”
“Nhìn cái dáng của nàng kìa, sớm muộn gì cũng ngày ngã sấp mặt, đứa bé cũng giữ .”
Bà tử ở một bên thêm dầu lửa, Quách Dung cảm thấy tâm trạng hơn một chút, chỉ là đợi Mạnh Kế Trường trở về Thu Lê cho cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt đó .
Nàng chờ mãi đến tối Mạnh Kế Trường cũng đến tìm nàng, lâu khi Thu Lê rời thì hạ nhân đến Mạnh Kế Trường trở về.
Lâu như đều ở Lê Hoa Uyển? Thật đúng là sủng ái cái di nương của và đứa thứ tử đời .
Mạnh Cảnh Dương ngốc nghếch chạy đến tìm nàng, trong tay cầm một tờ giấy chi chít.
“Nương! Cha con sách chữ, hôm nay con và , con cho nương đây.”
Hắn ấp a ấp úng những gì xem buổi chiều, Quách Dung mỉm lắng , trong tay còn cầm tờ giấy nhét cho .
Chữ đó xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ đều còn sai nhiều, nhưng chính vì Quách Dung càng đau lòng đứa con trai độc nhất .
Mèo Dịch Truyện
Sau khi xong, Mạnh Cảnh Dương đầy mong đợi hỏi Quách Dung: “Thế nào nương? Nương lát nữa cha đến thấy chữ con con văn vui ạ?”
Quách Dung cảm thấy mũi cay cay nhưng vẫn gật đầu: “Dương nhi hôm nay giỏi ngoan, cha con chắc chắn sẽ vui mà.”
Nàng hôm nay Mạnh Kế Trường đến nữa , chỉ thể dỗ dành Mạnh Cảnh Dương , kẻo lát nữa vui đột nhiên phát điên.
Mạnh Cảnh Dương ngoan ngoãn chờ Mạnh Kế Trường, nhưng đợi mãi thấy đến, cả trở nên ủ rũ.
Quách Dung đưa mắt hiệu cho bà tử, bà tử hiểu ý lui xuống Lê Hoa Uyển tìm Mạnh Kế Trường.
Nghe Mạnh Cảnh Dương hôm nay sách chữ, Mạnh Kế Trường nhất thời cảm thấy vô cùng an ủi, Thu Lê cũng khen vài câu, hai cùng đến chính viện.
Nghe hạ nhân Mạnh Kế Trường đến, mặt Quách Dung xẹt qua một tia vui mừng, nhưng thấy Thu Lê bên cạnh , nụ mặt nàng cứng .
“Lão gia đến , Cảnh Dương chờ lão gia lâu .”
“Ừm.” Mạnh Kế Trường mặt biểu cảm, Quách Dung đưa tờ giấy bàn cho xem: “Đây là Dương nhi hôm nay , tiến bộ ít ạ.”
Mạnh Kế Trường nhận lấy xem xét kỹ lưỡng, càng xem lông mày càng nhíu chặt, một chữ cũng , đừng là khen .
Mạnh Cảnh Dương bồn chồn gãi ngón tay nhưng vẫn đầy mong đợi, chú ý đến sắc mặt Mạnh Kế Trường ngày càng khó coi.
Thu Lê cạnh , thấy những thứ như vẽ bậy đó thì cố gắng nhịn .
Nàng đây cũng từng gặp như Mạnh Cảnh Dương, nhưng những đó dường như đều điểm hơn thường, trong đó một còn giỏi sách.
Mạnh Cảnh Dương ...
Chậc chậc, nàng thật sự tìm điểm nào .
“Đại thiếu gia chữ là bỏ nhiều công sức và tâm huyết, giỏi.”
Mạnh Kế Trường lời nào, nhất thời khí chút gượng gạo căng thẳng. Thu Lê một câu như , Mạnh Cảnh Dương khen cũng vui vẻ trở .
Mạnh Kế Trường giãn mày , tùy ý ném tờ giấy lên bàn: “Cứ tiếp tục giữ vững, Thu di nương của con sai .”
Quách Dung ở một bên , móng tay sắp sửa bấm thịt, nhưng mặt vẫn giữ nụ đoan trang của chủ mẫu.
Ngồi một lúc, Mạnh Kế Trường liền đích tiễn Thu Lê trở về Lê Hoa Uyển. Nhìn bóng lưng đoàn rời , Quách Dung vẫn nhịn xuống gọi Mạnh Kế Trường .
Mạnh Cảnh Dương dường như đột nhiên trở nên lanh lợi, lén lút đuổi theo ngoài, chạy đến mặt Mạnh Kế Trường: “Cha, Dương nhi lâu thấy cha đến chỗ nương .”
Mạnh Kế Trường đỡ Thu Lê ngừng bước, liếc một cái : “Tối nay sẽ đến phòng Liễu di nương của con.”
“Ồ.” Mạnh Cảnh Dương gãi đầu theo nữa, trở về đó với Quách Dung.
Quách Dung ngờ đứa con trai ngốc nghĩ cho nương như nàng, trong lòng ấm áp. Tuy nhiên, nàng cũng quá trân trọng Mạnh Kế Trường, chỉ buồn bã trong khoảnh khắc đó mà thôi.