Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 392: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy dì Thu cuối cùng cũng đặt đũa xuống, Khâu ma ma vội vàng đỡ nàng dậy : “Chủ tử, trời còn sớm nữa, lão gia chắc cũng về phủ , tìm thấy ngài e là sẽ sốt ruột.”

 

Giọng ma ma chút gấp gáp, dì Thu nàng lo lắng sẽ xảy chuyện nếu ở ngoài lâu nên gật đầu xuống lầu.

 

Ôn Tử Châu thấy bọn họ gọi nhiều món tráng miệng của tửu lầu để đóng gói mang về, chuyến cũng tốn gần năm mươi lượng bạc.

 

Nghĩ sẽ thêm một khách quen, y tươi tiễn cửa.

 

“Đa tạ phu nhân hạ cố chiếu cố việc ăn, ăn ngon thì cứ thường xuyên ghé .”

 

Y tiễn khỏi cửa, thì một cỗ xe ngựa lao thẳng về phía dì Thu.

 

“Tránh ! Mau tránh !” Con ngựa điên sắp đến gần , xa phu mới bắt đầu la hét.

 

Dì Thu đầu, đồng tử chợt mở lớn. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc , một bàn tay trắng nõn xuất hiện kéo nàng một cái thật mạnh.

 

Ôn Tử Châu ngã xuống bậc thềm tửu lầu, đau đến nhe răng trợn mắt. Dì Thu đè lên y, hai tay che bụng .

 

“Chủ tử! Chủ tử!”

 

“Người ?!” Khâu ma ma đụng , giờ bò dậy vội vàng đỡ dì Thu.

 

“Lão bản, chứ?” Khâu ma ma hỏi một câu.

 

Dì Thu dậy, Ôn Tử Châu cũng khác đỡ lên, chỉ là lúc y đỡ eo, khóe miệng chút co giật.

 

“Người xem dáng vẻ thế giống như ?” Y sờ eo , hít một lạnh, ước chừng là va bậc thềm nên trầy xước .

 

Dì Thu kinh hồn định, tay siết c.h.ặ.t t.a.y Khâu ma ma, giọng chút run rẩy: “Ngựa và ?”

 

Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, thầm nghĩ tại cỗ xe ngựa đến sớm đến muộn, cứ nhằm lúc nàng khỏi cửa mà xông tới.

 

Ma ma mím môi, bọn họ chặn cỗ xe ngựa , ngựa điên cuồng như tự nhiên ai dám chặn.

 

Chỉ trong chớp mắt, xa phu và xe ngựa đều biến mất, giờ cũng chạy .

 

“Đã hạ nhân đuổi theo cỗ xe ngựa , chủ tử cứ chờ tin tức .”

 

Nàng chỉ thể an ủi như , thực trong lòng cũng chắc chắn.

 

Dì Thu bảo ma ma lấy hết tiền bạc mang theo . Nàng đến bên cạnh Ôn Tử Châu, cảm kích : “Vừa đa tạ lão bản tay tương cứu.”

 

“Chỉ là hôm nay việc thể đích cảm tạ , sẽ sai hạ nhân đưa đến y quán.”

 

Nàng đặt bạc lên tượng sư tử đá ở cửa thêm: “Nếu tiền đủ, lão bản cứ cho đến Mạnh phủ lấy là .”

 

Ôn Tử Châu trong lòng kinh ngạc, ngẩng đầu nàng một cái động thanh sắc mà đ.á.n.h giá cái bụng nhô lên của nàng.

 

Ha! Trời phụ lòng ! Y về còn đang nghĩ cách nào để tiếp cận vị dì ghẻ Mạnh gia , giờ đây chẳng là buồn ngủ gặp chiếu ?

 

Y đè nén niềm vui trong lòng, ho một tiếng hắng giọng : “Phu nhân cần khách khí như , chỉ là trùng hợp thôi.”

 

“Người thời gian thì cứ thường xuyên đến ăn cơm chiếu cố việc ăn của tửu lầu .”

 

Y tủm tỉm , để ý mà phất tay, đỡ eo tửu lầu.

 

“Ấy! Lão bản! Số bạc lấy!”

 

Một tiểu tư chụp lấy túi tiền tượng sư tử đá đuổi theo . Một lúc lâu khi dì Thu và bọn họ , Ôn Tử Châu mới ngoài y quán.

 

“Phu nhân của các ngươi là vị dì ghẻ Mạnh lão gia sủng ái nhất Mạnh phủ ?” Y khoác vai hai tiểu tư như , khẽ hỏi.

 

Bởi vì nãy Ôn Tử Châu y phục, bọn họ chờ ở tửu lầu, Ôn Tử Châu còn dặn tiểu nhị tửu lầu lên cho bọn họ mấy món ăn đợi bọn họ ăn no mới ngoài.

 

Vì y cứu dì Thu đang mang thai, gián tiếp cũng coi như cứu bọn họ, thêm việc ăn no uống say, ấn tượng của bọn họ về Ôn Tử Châu , lúc nghĩ gì nấy.

 

đó! Dì ghẻ hôm nay là đầu tiên ngoài, ngờ xảy chuyện lớn như .”

 

“May mà Ôn lão bản mắt tinh tay lẹ, nếu thì dựa tính khí của lão gia, bọn hạ nhân chúng hôm nay về c.h.ế.t cũng lột một lớp da.”

 

Một tiểu tư rùng . Tiểu tư khác tiếp lời: “Cái bụng của dì ghẻ là một thiếu gia đó!”

 

“Đại thiếu gia nhà chúng …”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-392.html.]

Y dừng , tự nhiên dám Mạnh Cảnh Dương là một kẻ lúc bình thường lúc điên khùng ngu ngốc, chỉ thể tiếp tục : “Đại thiếu gia nhà chúng cũng thêm một , bạn !”

 

“Lão gia cũng vui mừng lắm, ngày nào cũng đến thăm dì ghẻ, sợ gì sai sót, hôm nay thật sự là nhờ đó.”

 

Ôn Tử Châu hì hì trò chuyện với bọn họ suốt cả quãng đường, còn bọn họ kể nhiều chuyện Quách Dung , suýt chút nữa nhịn mà mắng tiếng ngay phố.

 

Chuyện gần đây nhất là Quách Dung tìm một bạn của , là nhà bạn một cô con gái.

 

Nàng bạn đó gả con gái cho Mạnh Cảnh Dương, bạn tức giận vô cùng, lập tức tuyệt giao với nàng ngay tại chỗ.

 

Ôn Tử Châu hỏi tại , hai tiểu tư ấp a ấp úng nên y cũng chuyển chủ đề.

 

Còn thể là tại chứ? Đương nhiên là vì Mạnh Cảnh Dương vấn đề về thần trí, chuyện y .

 

Quách Dung cũng dễ chung sống, thể là một bà chồng ?

 

Con gái nhà nào mà bước chân cửa lớn Mạnh gia thì chẳng khác nào nhảy hố lửa.

 

“Chủ tử, hôm nay thực sự dọa c.h.ế.t lão nô .” Khâu ma ma bái lạy trời đất, trái tim đập thình thịch loạn xạ.

 

Theo lời dặn dò của dì Thu, nàng tìm phủ y, mà sai nha ngoài tìm hai đại phu.

 

May mà khi khám xong đều , chỉ là kinh sợ, nghỉ ngơi một chút là .

 

Dì Thu bệt đoan tháp gì, vẫn suy nghĩ miên man.

 

Đợi đến khi nàng chút mơ màng, hai tiểu tư đuổi theo xe ngựa mới trở về.

 

“Chủ tử, đuổi kịp.”

 

Hai tiểu tư , cúi đầu tự trách.

 

Bọn họ cũng hỏi những phố, thậm chí đưa bạc hỏi cũng ai là quen .

 

Thu Lê dường như sớm đoán kết quả , nàng phất tay bảo lui xuống. Khi bọn họ sắp tới cửa, nàng nhớ , gọi họ trở : “Chuyện ngày hôm nay, ai cũng phép .”

 

“Chờ điều tra .”

 

Ma ma đóng cổng viện , nghĩ ngợi vẫn hỏi: “Chủ tử, chuyện ngay cả lão gia cũng ?”

 

Nếu quả thật là do kẻ hữu tâm giở trò, Mạnh Kế Trường điều tra chắc chắn sẽ nhanh hơn. Nếu , cũng thể tìm trong thời gian ngắn nhất.

 

Thu Lê khẽ nheo mắt, uống một ngụm mím môi : “Ta thai đến nay, đầu tiên khỏi phủ thể xảy chuyện như .”

 

“Vậy thì ? Chẳng lẽ vì sợ hãi mà mãi ru rú trong cái viện nhỏ ?”

 

Nàng lạnh một tiếng, chỉ lư hương bên cạnh: “Ta cứ ru rú ở đây thì đứa bé và sẽ nữa ư?”

 

Ma ma á khẩu trả lời , lặng lẽ rút lư hương .

 

Trước đó Quách Dung sai đưa đến hương trầm là để an thần. Bọn họ bí mật tìm đại phu bên ngoài phủ xem xét, nào ngờ là hương an hồn gì chứ?

 

Trong đó chứa xạ hương, tuy lượng lớn nhưng nếu mỗi ngày đều hít một ít thì đứa bé xảy chuyện chỉ là sớm muộn.

 

Nàng chuyện với Mạnh Kế Trường nhưng ích gì ?

 

Mạnh Kế Trường năm đó là nhờ của hồi môn và nhà của Quách Dung mà phát tài, hơn nữa chỉ một Mạnh Cảnh Dương là con trai.

 

Nói cho cùng, nếu Mạnh Kế Trường thật sự dám gì Quách Dung thì cũng sẽ phái nhiều như đến cẩn thận trông chừng nàng nữa.

 

Nàng bên đang suy nghĩ cho , thì Quách Dung bên sốt ruột kéo tay bà tử hỏi.

 

“Thế nào ? Chuyện xong ?”

 

Nàng kích động đến nỗi cổ đỏ bừng, nãy nàng phái theo dõi Thu Lê khi trở về tìm hai vị đại phu bên ngoài! Chắc chắn là chuyện gì đó !

 

“Phu... phu nhân, thành ...”

 

Bà tử nhỏ giọng, lặng lẽ lùi xa Quách Dung một chút.

 

“Đồ phế vật!”

 

Mèo Dịch Truyện

Quách Dung ném chén xuống chân, giận dữ hỏi: “Sao thành?! Ta rõ với ngươi thế nào ?”

 

 

Loading...