Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 391:: Cuối cùng cũng rời phủ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:53
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh gia huyện Thanh Châu.
Mấy ngày nay Mạnh Kế Trường tâm tình cực kỳ , bởi vì căn cứ phản ứng của Thu Lê và chẩn đoán của phủ y mà , đứa con trong bụng vị di nương là một bé trai.
Vừa ngâm nga khúc ca nhỏ từ viện của Thu Lê , y liền chạm mặt Mạnh Cảnh Dương, gần đây tinh thần kỳ lạ trở nên bình thường.
“Phụ , cũng ở đây ạ.”
Mạnh Cảnh Dương , đưa đồ trong lòng về phía một chút, trông vẫn ngốc nghếch.
“Mẫu bảo con mang ít đồ đến cho di nương tẩm bổ thể.”
Mạnh Kế Trường chút bất ngờ, ngờ Quách Dung chủ động đưa đồ đến.
Mấy ngày nay y mấy lượt mới sai mang đồ đến, hôm nay mặt trời đúng là mọc đằng Tây .
“Khó khi mẫu con lòng như , đứa trẻ trong bụng di nương cũng là con, gia đình hòa thuận mới là quan trọng nhất.”
Mạnh Kế Trường trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ nhiều, vươn tay nhận lấy đồ trong tay Mạnh Cảnh Dương.
Mạnh Cảnh Dương nhấc tay lên : “Nhi tử xem di nương, tiện thể xem chỗ nào để về còn với mẫu điều chỉnh một chút.”
Mạnh Kế Trường hạ tay xuống, chuyển sang vỗ vai y: “Dương nhi lòng , .”
Nghĩ đến việc Mạnh Cảnh Dương phía hai tiểu tư theo, Thu Lê bên cạnh cũng một đám nha bà tử, y thấy gì sơ suất liền cho qua.
Vì ở bến tàu còn việc xử lý, y dặn dò vài câu khỏi phủ.
Ra khỏi cửa, tiểu tư bên cạnh Mạnh Kế Trường khẽ : “Lão gia, phu nhân tin di nương m.a.n.g t.h.a.i thiếu gia nên mới đổi thái độ ?”
Mạnh Kế Trường vuốt râu, khẽ gật đầu: “Cũng thể, nhưng chỉ cần nàng còn gây chuyện thì còn hơn bất cứ điều gì.”
Tuy nhiên, Mạnh Cảnh Dương chợt nghĩ , liền về phủ tìm quản gia dặn dò:
“Theo dõi chặt chẽ bên phu nhân, còn dì Thu bên ngàn vạn trông chừng cẩn thận.”
Mèo Dịch Truyện
Quản gia hiểu ý, khi y rời gọi thêm hai đến chính viện, chỉ là phụ trách quét dọn.
Bên khác, Mạnh Cảnh Dương gặp dì Thu liền hành một lễ.
Đích trưởng tử hành lễ với một tiểu như nàng, điều khiến dì Thu chút thụ sủng nhược kinh.
Huống hồ Mạnh Cảnh Dương hiếm khi bình thường như , dì Thu vội vàng tiến lên đỡ thì Khâu ma ma nhanh hơn một bước.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Dương khẽ lóe lên, cuối cùng thêm gì, Khâu ma ma trở về bên dì Thu.
“Dì ghẻ gần đây vẫn khỏe chứ? Đầu óc Cảnh Dương hỗn độn, tranh thủ lúc đến thăm .”
Vừa , y chỉ đồ vật bàn: “Đây là mẫu sai mang đến để dì ghẻ tẩm bổ. Trong viện nếu còn thiếu thứ gì, dì ghẻ cứ việc mở lời.”
Dì Thu mỉm gật đầu, vì m.a.n.g t.h.a.i nên cả nàng trở nên ôn hòa hơn nhiều, khi chuyện với Mạnh Cảnh Dương cung kính dịu dàng:
“Đa tạ đại thiếu gia quan tâm, đại thiếu gia thời gian thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn, trong viện của dì ghẻ thứ đều cả.”
Vừa , tay nàng trong ống tay áo âm thầm siết chặt, đống đồ bàn : “Cũng đa tạ phu nhân bận tâm.”
Mạnh Cảnh Dương tùy ý hỏi vài câu liền dậy cáo từ, khi còn dặn dò nha , bà tử nhiều hầu hạ dì Thu thật , nếu thứ trong bụng bất kỳ sai sót nào thì sẽ hỏi tội bọn họ.
Trên mặt dì Thu vẫn luôn treo nụ , khi tiễn khỏi viện thì nụ mặt lập tức biến mất, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Ha, một tiếng một câu thứ tử.”
“Thứ tử thì ? Ít nhất , Thu Lê, tin rằng con trai sinh sẽ kẻ điên khùng ngu ngốc!”
Nàng xoa xoa bụng , chút đau lòng cho đứa con chào đời .
Chưa sinh , sinh chẳng sẽ đích tử Mạnh Cảnh Dương chèn ép ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-391-cuoi-cung-cung-roi-phu.html.]
Khâu ma ma như thường lệ thu dọn những thứ đó . Thấy dì Thu ngẩn , nàng khẽ : “Chủ tử yên tâm, lão nô đây.”
Dì Thu hồn, thở dài một tiếng, nghĩ ở trong viện cũng buồn chán lắm, chi bằng khỏi phủ dạo một chút gần đây.
Khâu ma ma định khuyên ngăn, nhưng thấy nàng vẻ phiền muộn nên đành thôi.
Mạnh Cảnh Dương trở về chính viện một lát, lâu Quách Dung ngoài cũng trở về.
“Thế nào ?” Thấy y, Quách Dung bước nhanh sân. Mạnh Cảnh Dương lắc đầu với nàng:
“Nô tài già bên cạnh nàng đỡ , dì Thu động chạm chút nào.”
Y đổ t.h.u.ố.c bột trong tay áo , Quách Dung thấy thiếu một chút nào khỏi thất vọng.
Nàng ngẩng đầu định chuyện thì phát hiện ánh mắt Mạnh Cảnh Dương đổi, trở nên chút ngơ dại.
“Dương nhi?”
Nàng thử gọi một tiếng, Mạnh Cảnh Dương nàng ngây ngốc.
Quách Dung khẽ thở dài, lấy khăn lau nước dãi chảy từ khóe miệng y, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Ngày đó con trai nàng bất ngờ trở nên bình thường, nàng còn tưởng trời xanh mắt cuối cùng cũng nàng khổ sở đến nhường nào, ai ngờ nửa ngày ngốc nghếch.
Mấy ngày liên tục đều trong tình trạng tương tự, hôm nay nàng ngoài chính là để tìm đại phu xem thể chữa trị .
Nhìn bụng dì Thu ngày càng lớn, cộng thêm việc chẩn đoán là m.a.n.g t.h.a.i con trai, Mạnh Kế Trường càng canh chừng nghiêm ngặt hơn, một con ruồi cũng khó bay viện dì Thu, đừng là nàng cài .
Mạnh Kế Trường cũng cưng chiều dì Thu như bảo bối, sợ nàng quậy phá nên tìm việc cho nàng , nàng cũng thời gian rảnh rỗi để tay.
Khó khăn lắm mới tìm diệu kế từ nhà đẻ, ai ngờ nô tài bên cạnh nữ nhân vô cùng cảnh giác, thành công.
Sau khi dỗ Mạnh Cảnh Dương nghỉ, nàng xoa xoa mi tâm hỏi bà tử bên cạnh: “Tiện nhân hôm nay gì?”
Bà tử khom lưng thấp giọng : “Bẩm phu nhân, dì Thu buổi sáng đều ở trong viện, nhưng khi về, nàng dẫn theo mấy nha bà tử khỏi phủ.”
Quách Dung dì Thu hôm nay chịu khỏi phủ thì khẽ bật . Nàng ghé tai bà tử nhỏ vài câu, bà tử gật đầu cầm mấy tờ ngân phiếu nàng đưa khỏi phủ.
Dạo chơi một lúc, dì Thu cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ma ma thấy nàng càng càng xa khỏi nơm nớp lo sợ.
“Chủ tử, chúng ngoài lâu , nên về thôi.”
Dì Thu đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, nàng hít hít mũi : “Ta đói , ăn chút gì về.”
Chủ tử đói bụng ăn, nô tài nào dám quản?
Ma ma dám nhiều, chỉ đành cẩn thận theo , cuối cùng một tửu lầu.
Ôn Tử Châu đang tính tiền ở quầy, thấy nàng đỡ bụng, phía còn hầu, nghĩ là phú quý nên sắp xếp cho một nhã gian ghế mềm.
“Ừm, món ăn của tửu lầu quả thực tệ.”
“Hôm nay mới gọi năm món, ngày mai chúng ngoài.”
Vừa , nàng đổ thêm nhiều giấm bát , ngửi thấy mùi giấm thơm, nàng cảm thấy ngon miệng hơn nhiều, ăn liền mấy cái bánh bao hấp.
Ma ma bên cạnh hầu hạ, thấy nàng ăn vui vẻ cũng nhiều. Vừa nàng chú ý biển hiệu ở cửa.
Cũng là khi lên lầu nhã gian mới thấy phía ghế khắc chữ “Tống”.
Nàng còn nghĩ thể nào trùng hợp như , ai ngờ tiểu nhị lên món nhắc đến Ôn lão bản, nàng lập tức bọn họ vô tình tửu lầu của Tống gia.
Do chuyện tiểu thư Tống gia bỏ trốn, hai nhà Mạnh, Tống xảy tranh chấp. Nàng vô tình các tiểu nha đầu trong phủ về nam tử cùng Tống Thính Vãn.
Chúng y như nữ tử, nãy nàng ở quầy thấy Ôn Tử Châu còn thầm kinh ngạc.
Hai nhà mâu thuẫn, nếu để khác chủ tử nhà còn đến đây ăn cơm, chắc chắn sẽ thiên hạ gièm pha.