Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 389: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:51
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Muội của Lý Vân Uyển đang ăn cơm trong nhã gian lầu , các nàng đều nội tình nên ngoài giúp giảng hòa, mãi mới khiến tin tưởng.

 

Sau hai đó, Mạnh gia thuê đến gây sự, ngày nào cũng canh chừng cũng cách.

 

Tống Hữu Thanh đến tìm Mạnh Kế Trường, nhưng lão già đó tỏ vẻ kiêu ngạo tận trời, .

 

Y mỗi ngày ở tửu lâu đều căng thẳng, sợ Mạnh gia lợi dụng kẽ hở nào đó mà ứng phó kịp, cứ thế mãi là cách.

 

Trong thư ba hoa mấy lời rõ ràng, Ôn Lạc Chỉ về nên y đến hỏi xem nàng thể bày kế gì .

 

“Muội ngoan, đầu óc linh hoạt, thể nghĩ cách giúp Tam ca ?”

 

Ôn Tử Châu ân cần đ.ấ.m vai cho Ôn Lạc Chỉ, ánh mắt tràn đầy hy vọng nàng.

 

Ôn Lạc Chỉ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm mặc một lát ngẩng đầu hỏi: “Cha của Mạnh Cảnh Dương đang gì? Không đến tửu lâu nào ?”

 

Nàng nhíu mày chút nghi hoặc, từ những gì Ôn Tử Châu thì đều là Quách Dung dẫn gây rối mà.

 

Kể cả Mạnh Cảnh Dương cầm hôn thư giả đó cũng , Quách Dung cũng mặt đó ?

 

Ôn Tử Châu ngẩn , nghĩ kỹ thì từ khi tửu lâu khai trương đến giờ lão già đó thật sự từng xuất hiện.

 

Chẳng lẽ đang giở trò lưng?

 

Ôn Tử Châu tự lắc đầu, mấy ngày nay tửu lâu cũng xảy chuyện gì.

 

“Mạnh Kế Trường xuất hiện nào, lẽ đang ở đó âm mưu chuyện .”

 

Y xong, bàn tay đang đ.ấ.m vai cho Ôn Lạc Chỉ bỗng dừng .

 

“Ấy da!” Ôn Tử Châu bỗng vỗ trán một cái: “Ta bạn của nhạc mẫu nhắc qua một câu.”

 

“Trong phủ lão già Mạnh Kế Trường di nương mang thai, cưng như tròng mắt .”

 

Ôn Lạc Chỉ đảo mắt : “Thính Vãn với Mạnh gia chỉ một Mạnh Kế Trường là con trai, giờ di nương mà mang thai, Quách Dung…”

 

Nàng nhướng mày với Ôn Tử Châu, những chuyện khuất tất thâm độc trong hậu viện đại trạch hề đơn giản, lẽ thể bắt đầu từ phương diện .

 

Ôn Tử Châu mắt sáng lên, hai tay vỗ vỗ “Ấy da, nghĩ nhỉ!”

 

Y lập tức hớn hở mặt, tiếp tục đ.ấ.m vai cho Ôn Lạc Chỉ càng thêm sức: “Thảo nào từ nhỏ cha nương khen đầu óc linh hoạt!”

 

“Hì hì, quả thật là hơn cái đầu của Tam ca.”

 

Ôn Lạc Chỉ cực kỳ hưởng thụ, hai hiếm hoi một cãi .

 

nghĩ đến tửu lâu vẫn còn Tống Hữu Thanh trông chừng, Ôn Tử Châu sợ rời quá lâu Mạnh gia giở trò ở nơi khác ứng phó kịp, y ăn vội bữa cơm về Thanh Châu huyện.

 

Chuyện ươm cây con bận rộn mấy ngày thì cũng tạm lắng xuống, trong Sơn Tuyền thôn Ôn Tử Minh dẫn bắt đầu trồng rau.

 

Ôn Mộc Xuyên bên cạnh phát cây rau con, giống như trồng khoai tây , lão Tôn đầu nhận nhiều nhất.

 

“Tôn lão , mấy đứa cháu giỏi giang, ngay cả cái lão già cũng khỏe chân khỏe tay theo, trồng nhiều như kịp đấy?”

 

Thôn trưởng trêu chọc một phen. Trên tay cẩn thận bó những cây rau non nớt quý giá.

 

Lão Tôn đầu ha ha lớn, nhấc nhấc cái đòn gánh vai, khuôn mặt vì vui mà đến nhăn nhúm cả .

 

“Mới đến mà đến chứ? Giờ chân cẳng cũng lành lặn , ba đứa cháu ngoan của ngày nào cũng cho ăn đồ ngon, giờ khỏe gấp bội!”

 

“Chính là thêm hai gánh cây rau nữa cũng chăm sóc hết!”

 

Lời khoe khoang, lão Tôn đầu trồng trọt trong thôn cũng là một hai, khoai tây ngoài nhà Ôn Mộc Xuyên thì kể đến nhà nhất.

 

Thành thu hoạch xong còn nhiều đặc biệt đến hỏi trồng thế nào.

 

Mọi lời , cái giỏ nhỏ của , thầm nghĩ lát nữa mang ruộng xong sẽ lấy thêm một nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-389.html.]

 

mùa đông cũng việc gì, nhà kính chăm sóc mấy loại rau coi như là chơi .

 

Đại Lang lùa một đàn ngỗng con lông tơ xù xì ngang qua, thấy lão Tôn đầu đang gánh hai cái lồng lớn liền vội vàng tiến lên đỡ lấy đòn gánh của :

 

“Ông nội, ông lấy nhiều như gì?”

 

Đại Lang nhíu mày, ngữ khí trách móc, lão Tôn đầu xua tay: “Không ! Con cứ trông lũ ngỗng con !”

 

Lời dứt, đó liền thấy một cảnh tượng vô cùng đáng yêu.

 

Chỉ thấy đàn ngỗng con giống như huấn luyện đặc biệt, Đại Lang gánh đòn gánh , chúng liền xếp thành một hàng chỉnh tề theo phía .

 

Ôn Mộc Xuyên thẳng dậy, ngẩng đầu một cái chút dở dở : “Mấy con ngỗng con nhận Đại Lang thành ngỗng lớn , xem chúng nó chạy theo vui vẻ đến mức nào kìa.”

 

Mọi thấy đều bật , Hoàng Thúy Hoa khạc một tiếng ở góc ruộng Trương Xuân Hoa kéo đến một gốc cây lớn.

 

Xác định ai về phía bọn họ, nàng mới : “Thúy Hoa tử! Muội bớt nóng nảy chút !”

Mèo Dịch Truyện

 

“Bên nhiều như , cẩn thận thấy bắt thì .”

 

Nàng vẻ mặt căng thẳng nhưng Hoàng Thúy Hoa tiếp tục khạc một tiếng về phía gốc cây mặt:

 

“Sợ hãi điều gì? Miệng thoải mái thì thể nhổ bọt ?”

 

Nhìn Trương Xuân Hoa vẻ mặt căng thẳng thấp thoáng chút lo lắng, Hoàng Thúy Hoa kéo tay nàng : “Tỷ Xuân Hoa, bây giờ tỷ thành thế ? Trước oai phong bao!”

 

Hoàng Thúy Hoa vẻ rụt rè của nàng thậm chí còn nghi ngờ nàng đoạt xá, bên trong đổi một cái ruột khác.

 

Trước đây, mỗi khi chuyện gì liên quan đến nhà Ôn Mộc Xuyên, Trương Xuân Hoa đều chen đôi ba câu, giờ thì nàng như thể sợ đắc tội với họ .

 

Trương Xuân Hoa hất tay Hoàng Thúy Hoa , lùi xa nàng một chút : “Muội cũng thấy đó tử, theo ai thì thể sống chẳng quá rõ ràng ?”

 

“Tỷ thấy chuyện rau nhà lồng chắc chắn thành công, cũng xin ít cây giống về trồng ?”

 

Nghĩ đến việc Hoàng Thúy Hoa đây cũng từng cùng phe với , Trương Xuân Hoa bụng khuyên một câu.

 

thì bây giờ trong thôn, chỉ nhà nàng và nhà Hoàng Thúy Hoa là ngày càng nghèo rõ rệt, ngay cả Ôn Đại Tráng theo việc nuôi ngỗng đến xưởng thuê, cuộc sống cũng khá hơn nhiều.

 

Một vốn lười biếng như , mấy hôm còn bỏ tiền tu sửa nhà cũ Ôn gia, còn xây mộ mới cho mẫu già của họ.

 

Hoàng Thúy Hoa khinh thường liếc một đám đang vui vẻ ở đằng xa, bĩu môi coi thường lời Trương Xuân Hoa .

 

Mùa đông trồng rau ư? Hão huyền!

 

Chỉ cần tuyết đến là mấy thứ đó sẽ đè bẹp hết! Còn kiếm bạc ư? Đừng mà thua lỗ đến nỗi còn mảnh quần lót nào.

 

Nàng thấy Trương Xuân Hoa vẻ mặt hăm hở, nhịn mà dội gáo nước lạnh, chua ngoa :

 

“Tỷ Xuân Hoa của ơi, nhớ là miếng đất cuối cùng của tỷ cũng bán rẻ cho cái nha đầu Ôn Lạc Chi còn gì?”

 

“Ta tỷ nghĩ thông như ?”

 

“Tỷ bán đất thì lấy mấy cây rau con đó mà trồng?”

 

Nàng cứ thế tự luyên thuyên, Trương Xuân Hoa thấy mấy cây giống rau sắp hết thì vội vàng chạy tới.

 

“Chuyện đó đừng bận tâm, đương nhiên chỗ để trồng.”

 

Nàng vội vàng chạy đến, Ôn Mộc Xuyên chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “Ôn nhị …”

 

“Muốn loại cây giống nào?” Ôn Mộc Xuyên biểu lộ cảm xúc nào mặt, giọng điệu cũng , nhưng trong mắt Trương Xuân Hoa, thế lắm .

 

Nàng chỉ hai bó cải Brussels cuối cùng : “Mấy thứ đó hết!”

 

Ôn Mộc Xuyên dùng rơm khô bó đưa cho nàng . Nàng nhận lấy, liên tục mấy câu cảm ơn trân trọng ôm lấy cây giống, về phía một mảnh đất cách đó xa.

 

 

Loading...