Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 385: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:47
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người của đổ phường tìm đến
Ôn Tử Câm khẽ lắc đầu: “Cần , nếu Bạch tiểu thư và Hạ Thiền cô nương, Tử Câm…”
Những lời còn nhưng đều , nếu ngày đó thật sự để Hà Linh Phi đắc thủ thì chuyện thật sự kết thúc .
“Ôn công tử tuổi còn trẻ là tú tài, Thanh Dự vô cùng khâm phục.”
Bạch Thanh Dữ đ.á.n.h trống lảng, chủ động gần y hơn một chút. Lúc , tiểu tư cận của cũng mang đồ đến.
“Ôn công tử, đây là một bộ Tứ Bảo mà trưởng ngẫu nhiên bên ngoài, là vật .”
“Đặt ở chỗ chỉ là vật trang trí, tặng cho Ôn công tử là thích hợp nhất.”
Hắn nhận lấy món đồ mà tiểu tư dùng hai tay nâng lên, dùng hai tay dâng đến mặt Ôn Tử Câm.
Đến nhà bái phỏng mà nhận đồ của chủ nhà, Ôn Tử Câm cam lòng?
Y lắc đầu, định mở lời thì Bạch Thanh Dữ dậy nhét đồ lòng y.
“Ôn công tử cần khách khí, tặng cho ngài thì chính là tặng cho ngài.”
Ôn Tử Câm á khẩu, Bạch Thanh Hoan cũng một bên khuyên y nhận lấy.
“Vậy thì cung kính bằng tuân mệnh.”
Ôn Tử Câm khẽ , trân quý ôm món đồ lòng.
Ngoại trừ Ngôn Triệt, đây là đầu tiên y nhận đồ của khác kể từ khi đến phủ thành.
Mấy trò chuyện vui vẻ, nhưng hôm nay Ngô Nhai Tử xem kịch xong trở về còn khảo hạch Ôn Tử Câm, nên y nán lâu.
Ngay cả cơm cũng giữ , Bạch Thanh Dữ vẫn chút nỡ, tiễn xe ngựa của Ôn Tử Câm chạy thật xa.
“Tỷ, vị Ôn công tử thật sự tệ.”
“Không kiêu nóng nảy, hòa nhã gần gũi, hơn nhiều so với những thư sinh chỉ lời văn hoa.”
“Học vấn giỏi, dung mạo cũng …”
Hắn tự tán thưởng, trong lòng còn ôm chặt món quà Ôn Tử Câm tặng cho .
Bạch Thanh Hoan cũng cái mới về Ôn Tử Câm, thầm nghĩ may mà hôm đó nàng và Hạ Thiền trở về khách điếm.
Người tài học như nhất định sẽ thành tựu, lẽ Hà Linh Phi cũng trúng điểm .
Tóm , xét từ phương diện, nàng thế nào cũng chịu thiệt.
Mèo Dịch Truyện
Ôn Lạc Chi sắp xếp xong chỗ ở cho hai thầy trò, còn tìm mấy phụ trách an ninh.
Nàng còn tình cờ gặp một tiểu thư đồng quyền cước, bèn bỏ chút bạc chuộc từ chủ cũ về.
Đừng thấy nhỏ, thủ đó học từ , đối phó ba hai chẳng thành vấn đề.
Lúc Quyết Minh đang lặng lẽ ở bên cạnh Ôn Tử Câm, chăm chú lắng hai thầy trò bàn luận học vấn.
Ôn Tử Câm sợ buồn chán còn lấy một cuốn tạp ký cho xem.
Khi Ôn Tử Câm trả lời, liền ở bên ngoài lặng lẽ sách. Ngô Nhai Tử thấy còn chỉ điểm một hai điều, những điều là ngờ tới.
Bởi vì đây thư đồng cho các công tử nhà giàu, chẳng qua chỉ là giúp họ mài mực, thu giấy, sách mà còn những đó chỉ điểm thì là điều thể.
“Quyết Minh.”
Ôn Lạc Chi khẽ gọi một tiếng từ xa vẫy tay về phía .
Quyết Minh rón rén qua, sợ phiền Ôn Tử Câm bên trong.
“Tiểu thư tìm Quyết Minh chuyện gì ạ?”
Quyết Minh giữ vẻ mặt nghiêm túc, bên cạnh Ôn Lạc Chi chỉ thấp hơn nàng một cái đầu.
Ôn Lạc Chi nhét một túi tiền giản dị tay , khẽ : “Đây là tiền công tháng đầu tiên của ngươi, nương ngươi còn uống thuốc, ngươi cứ dùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-385.html.]
Quyết Minh kinh ngạc nàng, hiển nhiên nàng mà .
Hai năm , mẫu trong nhà bắt đầu lâm bệnh, bất đắc dĩ đành bỏ học thư đồng cho khác, nếu thì chẳng tiền t.h.u.ố.c men từ mà .
đó cũng chỉ là giọt nước giữa biển khơi, trắng là chút việc vặt cho các thư sinh thì mấy đồng?
Hắn còn tranh thủ rảnh rỗi tiệm sách chép sách, mới miễn cưỡng đủ tiền thuốc.
Hai ngày bệnh tình của mẫu càng nặng hơn, bạc tích cóp dùng hết, còn đang nghĩ đây.
Hắn mím môi, Ôn Lạc Chi vỗ vai : “Hôm nay ngươi về , đưa nương ngươi khám bệnh.”
Nàng xong xoay , chợt nhớ điều gì đầu chỉ về hướng thư phòng : “Mấy cuốn sách trong thư phòng đều thể , hiểu thì cứ hỏi, ai ngươi .”
Ngày thường Ôn Tử Câm chỉ một vùi đầu sách, giờ thêm một lúc buồn chán còn thể trò chuyện, hai còn thể cùng bàn luận học vấn, nghĩ đến cũng thấy tệ.
Quyết Minh hành lễ, cung kính tiễn nàng ngoài. Đợi nàng , mở túi tiền , thấy bạc bên trong thì sững sờ.
Đây nào tiền bạc một tháng? Chỉ thôi cũng là nhiều hơn nhiều.
Ôn Lạc Chi còn chuẩn cho một căn phòng nghỉ ngơi, phòng xong lấy giấy bút cẩn thận bạc thừa là bao nhiêu, nghĩ bụng sẽ trừ dần tiền lương tháng.
Tiểu viện nhà họ Hà những kẻ đòi nợ của sòng bạc lật tung cả lên.
Hà cha hai tên ấn đầu xuống bàn, ông chủ sòng bạc kéo một tay , con d.a.o phay lướt mu bàn tay.
“Lão Hà ! Ta đây hảo tâm cho ngươi mượn bạc, ngươi ý trả?”
“Không trả bốn trăm lạng bạc đó, thì chỉ đành c.h.ặ.t t.a.y chân ngươi thôi.”
Cảm giác lạnh lẽo khiến Hà cha ngừng run rẩy, nhưng vẫn run rẩy môi : “Đại gia, … chỉ thiếu ngài hai trăm lạng thôi mà, ngài quý nhân quên, lẽ nhớ nhầm chăng?”
Ông chủ sòng bạc nhướng mày, d.a.o phay lập tức áp mặt Hà cha, vỗ vỗ má :
“Trên giấy nợ rõ ràng rành mạch, chậm một ngày là tăng gấp đôi, ngươi chắc là thấy chứ gì?”
Hắn khẽ phất tay, lập tức mang giấy nợ đến cho họ .
Mặt Hà xanh lét, bà ôm Hà Linh Phi che chắn kỹ càng lưng : “Các ngươi đúng là vương pháp! Ta sẽ cáo quan các ngươi!”
Lời bà dứt, ông chủ sòng bạc liền phá lên ha hả:
“Ngay cả các ngươi mà cũng dám cáo quan ? Tiểu nha đầu nhà ngươi quyến rũ tiểu thư sinh thành, đền bạc ? Lão tử đây thật sự tin .”
Hắn bổ con d.a.o phay xuống bàn, Hà cha dọa sợ đến suýt tè quần.
“Lão tử cứ đây, đợi ngươi gọi quan phủ đến.”
“Giấy trắng mực đen rõ ràng rành mạch, đến lúc đó chính là các ngươi quỵt nợ! Còn trả nhiều hơn nữa đấy.”
Ông chủ sòng bạc lên chiếc ghế ít đập phá hơn, bắt chéo chân, còn tiểu bưng rót nước cho , quả đúng là dáng vẻ của một lão đại.
Hà tức giận cực độ nhưng chẳng gì , ông chủ sòng bạc chỉ Hà Linh Phi lưng bà : “Không trả bạc, chịu c.h.ặ.t t.a.y chân, cũng thôi.”
“Đưa tiểu nha đầu nhà ngươi cho , lão tử chơi chán thì tống đến Túy Hương Lâu kiếm bạc.”
“Khi nào kiếm đủ bạc thì khi đó về.”
Hà cha liền kịch liệt giãy giụa: “Không đại gia! Tuyệt đối ! Bạc chúng sẽ trả, ngài hãy cho thêm vài ngày.”
Hà Linh Phi trong chăn run rẩy, Hà kề sát che chắn kỹ càng cho nàng, khẽ vỗ vỗ chăn an ủi nàng.
“Bạc ngày mai sẽ mang đến cho ngươi.”
Bà lạnh mặt một câu, ông chủ sòng bạc nhướn mày, phất tay với các tiểu : “Đi thôi.”
Đến cửa, đầu đắc ý tột cùng: “Ngày mai mà trả thì khi là tám trăm lạng đấy.”
Hắn chỉ phía lưng Hà , ý là gì thì cũng cần mở miệng thêm.
Đợi , Hà Linh Phi chui khỏi chăn, khi răng còn run lập cập: “Nương, định bán viện tử ? Bán chúng ở ?”
Hà cha xích gần cũng hỏi, nhưng sắc mặt Hà quá tệ nên cũng dám hé răng, chỉ thể lặng lẽ dựng tai trong góc.