Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 382: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:44
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuất phát Trang viên
“Trong vòng năm ngày trả hết, nếu trả hết…”
“Hừ hừ!”
Một nam nhân tướng mạo hung hãn giơ nắm đ.ấ.m lên bóp kêu răng rắc. Hà cha sợ hãi vội vàng kéo Hà mẫu đang la lối om sòm bỏ .
“Bạc của con gái ?!”
Đến một nơi xa hơn một chút, Hà mẫu liền hất tay Hà cha , xòe tay mặt .
Hà cha lùi về hai bước, mắt nơi khác: “Gì… bạc gì?”
Hắn ấp úng, Hà mẫu thấy bộ dạng đó của liền bạc lấy đ.á.n.h bạc .
Cái xâu bạc mà nàng đưa mua gà mái chắc cũng thua sạch ? Lại còn nợ thêm hai trăm lạng bạc lãi cắt cổ!
Hà mẫu cảm thấy lòng nguội lạnh, giờ đây trong nhà nợ nần chồng chất mấy trăm lạng, bọn họ trả nổi?
Nghĩ đến trong nhà còn con gái, nàng lòng nguội lạnh về phía chợ rau.
Hà cha lẳng lặng theo , dám hó hé tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng khi Hà mẫu dừng mới lén lút quan sát sắc mặt nàng.
Hà mẫu mua một con gà, về đến sân, Hà Linh Phi trong phòng thấy tiếng động liền vội vàng gọi: “Nương! Cha đưa bạc cho ?”
Hà cha rụt cổ . Hà mẫu bước nhà, tay vung đao c.h.é.m phập một nhát, đầu gà trực tiếp lìa khỏi . Bộ dạng chút biểu cảm của nàng khiến Hà cha khỏi rùng .
“Đun nước nhổ lông gà .”
Nàng ném con gà xuống mặt Hà cha, lạnh lùng một câu đổ một chén t.h.u.ố.c từ ấm t.h.u.ố.c xem Hà Linh Phi.
Hà cha lúc dám gì nữa, tích cực đun nước nhổ lông gà, một chút lười biếng cũng dám.
“Nương, ?”
Hà Linh Phi thấy Hà mẫu bước với vẻ mặt mệt mỏi, lòng nàng thắt , hỏi: “Có cha thua hết bạc ?” Nàng c.ắ.n chặt môi, cảm thấy vô lực.
Nàng quá hiểu cha , bạc nhất định sẽ để ở nhà, dù chỉ vài đồng cũng đến sòng bạc uống chén mà tiêu.
Hà mẫu thở dài một tiếng, cầm khăn ướt lau mặt cho nàng: “Đâu chỉ là thua sạch, còn nợ sòng bạc hai trăm lạng bạc nữa.”
Nói , nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, hận thể hòa ly với Hà cha ngay bây giờ.
Hà Linh Phi trầm mặc một lúc, cam chịu sấp giường, giọng khàn khàn: “Chờ con khỏe sẽ cầu xin Ôn Tử Câm, cầu xin tha thứ cho con.”
Nàng vùi mặt chăn, nghĩ bụng nếu cứng thì nàng sẽ dùng mềm, tin Ôn Tử Câm là một thư sinh còn so đo với nàng.
Với nàng cũng chuyện gì quá đáng, Ôn Tử Câm cũng nghèo túng, chắc cũng thiếu hai trăm lạng bạc đó.
“Ngươi tìm Ôn Tử Câm nữa! Hắn quả thật là khắc tinh của chúng !”
Nhắc đến Ôn Tử Câm, Hà mẫu liền đầy bụng tức giận.
Con gái nhà vì mà tốn bạc ăn diện, vì lấy lòng mà mua những thứ đắt tiền đồ ăn đưa đến cũng chẳng thấy nhận, cuối cùng chẳng là lãng phí !
Giờ mê hoặc con gái nhà phạm sai lầm, đ.á.n.h đập đành còn bồi thường hai trăm lạng bạc.
Cuối cùng chẳng thu gì ?!
Nàng , tên Ôn Tử Câm đó chính là một chổi chính hiệu!
Hà Linh Phi nàng quát khiến nàng ngây , hiểu Hà mẫu phản ứng dữ dội đến .
“Nương… … bạc đó ?”
Nàng nuốt nước bọt, lúc mới cảm thấy nhất thời bốc đồng gây họa lớn.
Câu hỏi hiển nhiên khó Hà mẫu, nàng im lặng hồi lâu khiến bầu khí trong phòng trở nên gượng gạo.
“Nương tử của , gà sạch sẽ .”
“Nàng chặt miếng hầm nguyên con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-382.html.]
Hà cha xách con gà còn nhỏ nước xuất hiện ở cửa, phá vỡ bầu khí trầm lặng trong phòng.
“Cha!”
Hà Linh Phi mặt về phía , nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng. Hà cha ánh mắt đầy hận ý của nàng suýt chút nữa bỏ chạy.
Hắn nép bên cửa ấp úng : “Phi nhi thích gặm đùi gà, … hầm nguyên con gà nhé.”
Hắn xách gà vội vã chạy , Hà mẫu bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của cũng còn giận dữ như nữa.
Nàng ngẩng đầu căn nhà mới mua bao lâu với Hà Linh Phi: “Bán căn nhà sẽ một ít, tiền hồi môn của nương cũng đem cầm cố một chút.”
Nói xong nàng dậy ngoài. Hà Linh Phi bóng lưng nàng, đầu tiên nàng nhận chẳng hề hiểu gì về nương .
Mỗi ngày nàng đều lớn tiếng cãi cọ rằng thể sống nổi nữa, nhưng vẫn cãi vã mà sống qua ngày. Nàng sẽ quan tâm đến nàng và cha nàng nữa, nhưng khi thực sự chuyện, nàng sẽ bỏ mặc như những gì nàng từng khác rằng "đại nạn lâm đầu ai nấy lo".
Nghe chuyện của Hà Linh Phi, vui mừng nhất chính là Hạ Thiền. Lúc nàng đang xoa t.h.u.ố.c cho Bạch Thanh Hoan : “Kẻ ác tự trời thu.”
“Giữa ban ngày ban mặt mà nàng dám chuyện bắt cóc lương gia thiếu nam, cũng coi như là gieo gió gặt bão.”
Mèo Dịch Truyện
Bạch Thanh Hoan nàng chọc , mới bôi t.h.u.ố.c ba mà nàng cảm thấy chân còn đau nữa.
“Ngày mai chúng tìm Lạc Chi , chuyện trang viên thực sự đau đầu quá.”
Bạch Thanh Hoan kéo Hạ Thiền đang xổm đất dậy với nàng.
Nàng cũng là lâm nguy giao trọng trách đến đây quản lý một chút, đây đều là em trai nàng quản.
Nàng thực sự sợ thể giải quyết tình cảnh khó khăn của trang viên, khiến những lão bộc theo Bạch gia mấy chục năm qua thất vọng.
Hạ Thiền nàng đang lo lắng điều gì, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Lạc Chi cô nương để tiểu thư nghỉ ngơi hai ngày , cần vội vã quá ?”
Bạch Thanh Hoan mím môi , Hạ Thiền thấy vẻ mặt nàng đầy ưu tư đành thỏa hiệp: “Vậy tiểu thư cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho , sẽ tìm Lạc Chi cô nương chuyện.”
Nàng xong liền , Bạch Thanh Hoan ngăn cũng kịp.
Nàng sợ quá vội vàng sẽ khiến khác chán ghét thì ?
Nghĩ , nàng dậy xuống lầu, nào ngờ Ôn Lạc Chi ngày mai thể trang viên còn vui mừng hơn.
“Tốt! Vậy lát nữa ngươi với tiểu thư nhà ngươi, sáng mai chúng sẽ khởi hành!”
Bạch Thanh Hoan đến đầu cầu thang, thấy giọng điệu vui vẻ của Ôn Lạc Chi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm , xe ngựa chầm chậm khởi hành, từ tửu lầu đến trang viên mất một canh giờ.
Tính theo thời gian , nếu thực sự thể trồng rau và vận chuyển ở đây thì vẫn lợi thế lớn.
“Tiểu thư! Người đến !”
Mấy xuống xe ngựa, một lão bá liền vác cuốc tới, thấy Bạch Thanh Hoan, lão nhân gia vui mừng mặt.
“Phúc bá ? Trang viên trồng gì nữa ?” Bạch Thanh Hoan hỏi.
Phúc bá thở dài một tiếng, nhạt : “Không trồng gì thì rảnh rỗi chịu nổi! Đang tính cuốc xới mảnh đất cạnh giếng nước đó.”
Ông chỉ tay, Ôn Lạc Chi thuận theo hướng tay ông qua, mắt liền sáng rực.
Những mảnh đất cày bừa xa đó bằng phẳng và hề vỡ vụn, qua dễ chịu.
Nhìn từ xa rõ lắm, nhưng khó để thấy những mảnh đất đó đều dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất là cỏ dại.
Làm thể giỏi trồng trọt chứ? Đất đai chăm sóc như thì nên như thế mới .
“Thanh Hoan, chúng qua xem đất .”
Ôn Lạc Chi lên tiếng, Bạch Thanh Hoan mới nhớ quên giới thiệu , khi quen với , Phúc bá dẫn đường.
Đến gần mảnh đất, Ôn Lạc Chi càng hài lòng hơn, mỗi mảnh đất đều chăm sóc kỹ lưỡng, hề thấy một chút cỏ dại đá vụn nào.
Nàng xổm xuống bốc một ít đất lên xem, ngẩng đầu hỏi: “Phúc bá, những mảnh đất các đều dùng để trồng gì ?”