Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 380: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:42
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn hợp tác với trang viên
Mấy quen với một chút. Sau khi thoa thuốc, tiểu d.ư.ợ.c đồng cũng bưng chén t.h.u.ố.c .
“Thế nào tiểu đại phu?”
Ôn Lạc Chi dậy hỏi, tiểu d.ư.ợ.c đồng cúi : “Gia gia của công tử uống quá nhiều loại t.h.u.ố.c ô uế , uống thêm vài thang t.h.u.ố.c nữa xem .”
“Bây giờ nhiệt độ cơ thể hạ , cô thể xem.”
Ôn Lạc Chi gật đầu, cảm ơn xong liền phòng khám xem Ôn Tử Câm.
Uống t.h.u.ố.c xong Ôn Tử Câm cảm thấy hơn nhiều nhưng vẫn sức lực, chắc chắn cứu, y lúc mở mắt về phía cửa.
“Lạc Lạc, hai vị cô nương ?” Thấy Ôn Lạc Chi bước , y khàn giọng hỏi.
Y lờ mờ nhớ lúc đó thấy ở cửa hai cô nương đang giằng co với Hà Linh Phi, một trong đó đưa y ngoài.
Sau đó là tiếng đ.á.n.h , và tiếng c.h.ử.i rủa nghiến răng ken két của Hà Linh Phi.
Mèo Dịch Truyện
Nếu lúc đó hai kẻ dùng t.h.u.ố.c mê y thì y còn thể đối phó một hai, ngờ Hà Linh Phi ma ám đến mức .
“Công tử, chúng ở đây mà.”
Lời y dứt, Hạ Thiền hì hì xuất hiện phía Ôn Lạc Chi, bên cạnh còn Bạch Thanh Hoan đang mỉm nhẹ nhàng.
“Đa tạ hai vị cô nương tay tương cứu.”
Ôn Tử Câm dậy hành lễ, quên mất tình trạng của , suýt chút nữa ngã xuống đất.
Ôn Lạc Chi còn kịp đưa tay , Bạch Thanh Hoan nhanh hơn nàng một bước, đỡ vững vàng.
“Công tử cần đa lễ, chỉ là trùng hợp gặp thôi.”
Ôn Lạc Chi phản ứng , giúp đỡ y định , lúc mới phát hiện chân Bạch Thanh Hoan đang run rẩy.
“Thanh Hoan, chân nàng ?” Nàng lo lắng hỏi.
Hạ Thiền đột ngột vỗ đầu, lúc mới nhớ quên hỏi đại phu t.h.u.ố.c trị thương tích. Tiểu thư nhà nàng cái mụ điên đạp mạnh một cước mà!
“Lạc Chi cô nương đó thôi, tiểu thư nhà lúc chắn cửa phòng cái mụ điên đạp một cước!”
Nàng vẻ mặt tức giận, đỡ Bạch Thanh Hoan : “Ta thoa t.h.u.ố.c cho tiểu thư nhà , xin phép phiền hai vị nữa.”
“Bạch cô nương, đợi tại hạ khỏi hẳn nhất định sẽ đến tận nhà tạ ơn.” Trong mắt Ôn Tử Câm hiện lên vẻ hổ thẹn, hổ vì là một nam nhân mà để cô nương vì cứu mà thương.
Bạch Thanh Hoan khẽ gật đầu với hai , thấy vẻ hổ thẹn trong mắt Ôn Tử Câm, nàng an ủi : “Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, công tử cứ yên tâm dưỡng bệnh cho , đừng để lỡ việc sách mới là quan trọng.”
Gia đình bọn họ đời đời thương nhân, kính trọng sách.
Hôm nay vô tình cứu Ôn Tử Câm, trong lòng nàng vẫn vui vẻ, tự nhiên để những chuyện khác lòng.
“Ngũ ca, cùng xem một chút.” Ôn Lạc Chi với Ôn Tử Câm.
Lực của Hà Linh Phi hề nhỏ, chân Bạch Thanh Hoan còn đang run rẩy, nàng tin là chuyện gì lớn.
Ôn Tử Câm khẽ kéo góc áo nàng, nhỏ giọng : “Lạc Lạc, tiên hãy giúp Ngũ ca cảm ơn thật hai vị cô nương .”
Ôn Lạc Chi nhe răng , gật đầu, mấy bước theo hai chủ tớ Bạch Thanh Hoan.
Đến phòng khám của nữ, Ôn Lạc Chi nhẹ nhàng vén ống quần của Bạch Thanh Hoan lên xem.
Một mảng lớn bầm tím sưng tấy cẳng chân trắng nõn của nàng trông vô cùng chói mắt. Nhìn kỹ, chỗ tụ máu.
Hạ Thiền quỳ xuống, đau lòng thổi thổi cho nàng, giọng chút nghẹn ngào: “Sớm thế để tiểu thư trong. Thân nô tỳ khỏe mạnh, dù đạp hai cái cũng .”
“Nha đầu thối, gì vớ vẩn thế!” Bạch Thanh Hoan mắng một câu, chân nàng đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-380.html.]
Nàng cúi đầu xuống, Ôn Lạc Chi chẳng từ khi nào xổm xuống, trong tay còn cầm một vật vuông vắn đang đắp lên chân nàng.
“Trước tiên tiêu sưng , lát nữa bôi thuốc.”
Bạch Thanh Hoan dịu dàng gật đầu. Ôn Lạc Chi nhớ nàng từng hai chủ tớ họ đang trọ ở cái tiểu khách điếm , bèn : “Thanh Hoan, nàng và Hạ Thiền cứ theo về Bách Vị Trai .”
“Lầu hai phòng cách âm, còn trông coi an ninh, an hơn nhiều so với mấy khách điếm bên ngoài.”
Vì thêm lẩu và thịt nướng, Bách Vị Trai buổi tối cũng đóng cửa, thời gian nàng sẽ luôn ở tửu lầu trông nom.
Sau khi tới phủ thành, Lang Bá Thiên chạy chơi ba ngày liền, giờ cũng đến lúc nó về, thể trông cửa giúp nàng. Tửu lầu còn an hơn cả chỗ Ngôn Triệt.
Còn cha Hà Linh Phi là thế nào, vạn nhất họ tìm đến hai cô nương gây sự thì ?
Bạch Thanh Hoan lắc đầu: “Đa tạ ý của Lạc Chi, nhưng chúng vẫn nên ở tiểu khách điếm thì hơn.”
Chuyện bạc, nàng đương nhiên , cũng vì giúp đỡ mà chiếm tiện nghi của .
Hạ Thiền một bên mở miệng : “Tiểu thư! Toàn bộ bạc chúng mang ngoài đều đưa cho những gia đình ở trang viên .”
“Cái tiểu khách điếm cũng rẻ ! Cùng lắm chúng cứ ở chỗ Lạc Chi cô nương , tiền phòng cứ để nợ .”
Lúc Bạch Thanh Hoan đỏ bừng mặt, nàng kéo kéo Hạ Thiền, thầm trách nàng lắm lời.
“Không cần bạc, các ngươi cứ yên tâm ở. Cứ quyết định thế nhé.”
Ôn Lạc Chi một lời định đoạt, mặc kệ Bạch Thanh Hoan từ chối thế nào, nàng cũng chịu nhượng bộ.
“Vừa nãy Hạ Thiền gì về trang viên, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Nàng chuyển chủ đề hỏi một câu, Bạch Thanh Hoan khẽ thở dài, bắt đầu kể về mấy trang viên .
Hóa hai năm nay triều đình tăng thuế cao, ở trang viên giỏi trồng trọt nên sản lượng cao mà chất lượng cũng .
Khi thuế đến đương nhiên khấu trừ nhiều, năm nay càng thêm bức bối, nộp thuế xong mà còn đủ ăn là lắm , chứ đừng đến việc bán ngoài.
Năm nay trời cũng lạnh sớm, rau củ trồng cũng ít nên thu nhập đương nhiên giảm, thậm chí là .
“Một gia đình trong trang viên còn cơm ăn, bạc mang theo cũng nhiều, chỉ đủ giúp họ cầm cự thêm một thời gian.”
Ôn Lạc Chi suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Thanh Hoan trang viên bao nhiêu đất, thổ nhưỡng .
Những điều Bạch Thanh Hoan chỉ thể đại khái, nàng cũng là đầu đến trang viên bên , ngờ gặp chuyện nan giải như .
“Chúng đang định tự trồng rau cung cấp cho tửu lầu, nếu Thanh Hoan nguyện ý, chúng thể hợp tác một phen.”
Mắt Bạch Thanh Hoan sáng rực, nhưng nghĩ đến những vấn đề đau đầu , nàng vẫn : “Lạc Chi, trời trở lạnh như thế thì thể trồng rau nữa?”
“Người trong trang cũng thạo việc , e rằng sẽ khiến nàng thất vọng.”
Ôn Lạc Chi khẽ lắc đầu : “Đó đều chuyện lớn, những thứ liên quan đến trồng trọt bên chúng sẽ phụ trách.”
“Chỉ cần các ngươi bỏ công sức và là thành vấn đề.”
Nếu thật sự thể hợp tác, bọn họ sẽ tiết kiệm ít việc, cần đặc biệt thuê đất hoặc mua đất, cũng cần thuê , giữa chừng thể tiết kiệm nhiều tài lực vật lực.
“Vậy khi nào nàng rảnh? Ta dẫn nàng vài trang viên xem thử.” Bạch Thanh Hoan hỏi.
“Cứ xem quan phủ bên đưa lời giải thích thế nào , còn nữa, chân nàng cứ dưỡng hai ngày tính tiếp.”
Ôn Lạc Chi bôi t.h.u.ố.c cho nàng trả lời, Hạ Thiền xổm bên cạnh nàng chăm chú học hỏi cách nàng xoa thuốc.
Hai chủ tớ họ đều của quan phủ tìm đến, chuyện bên đó Ngôn Triệt dùng bạc giải quyết thỏa.
Hai em Lý Mãnh là đồng phạm, mỗi đ.á.n.h mười đại bản và bồi thường năm mươi lượng bạc. Hà Linh Phi là chủ mưu, đ.á.n.h hai mươi đại bản và bồi thường hai trăm lượng bạc.
Ba ném ngoài nha môn, Lý Mãnh vịn tường dậy, giáng một cước Hà Linh Phi: “Tiện nhân! Đều tại ngươi!”