Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 377: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:39
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Ôn Tử Câm mất tích ---
Phòng của Hà Linh Phi đối diện với cầu thang, Hạ Thiền xuống đến tầng ngẩng lên liền thấy nàng đóng cửa.
Hai chạm mắt, Hà Linh Phi trừng mắt nàng , quát: “Nhìn gì? Phu quân tắm rửa đồ ngươi cũng xem ?!”
Nàng quát xong, “rầm” một tiếng đóng cửa , Hạ Thiền tức thẹn, hướng lên lầu lớn tiếng : “Ai xem chứ? Đồ trơ trẽn!”
Bạch Thanh Hoan chút bất lực, ở cửa nhàn nhạt thúc giục một câu: “Chúng nhanh thôi.”
Nàng xong liền ngoài, bởi vì tên nam nhân luộm thuộm ở cửa nàng bằng ánh mắt thật sự hề đơn thuần chút nào.
Trong phòng, Hà Linh Phi cuối cùng cũng đưa lên giường, nàng quỳ giường tham lam vuốt ve mặt Ôn Tử Câm, ngón tay tự ý di chuyển phác họa đường nét khuôn mặt .
Ngay cả trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Ôn Tử Câm vẫn theo bản năng né tránh, giống như khi thấy nàng.
Hà Linh Phi khỏi tức giận, bóp cằm , đổ hết lọ t.h.u.ố.c mà nàng từ má mì miệng .
“Hừ! Rượu mời uống uống rượu phạt.”
“Ta Hà Linh Phi thể trúng ngươi đó là phúc phận mấy kiếp ngươi mới tu !”
Thuốc nhét hết miệng, nàng cầm cốc nước định đổ miệng Ôn Tử Câm.
Ôn Tử Câm c.ắ.n chặt răng, Hà Linh Phi tức giận bóp miệng đổ nước xuống.
Thuốc sặc một nửa, Hà Linh Phi nhớ má mì từng chỉ cần hai viên là đủ, thầm nghĩ uống nhiều như , dù Ôn Tử Câm là thánh nhân cũng thể kiềm chế .
Vốn định tiếp tục đổ, nghĩ thôi.
Nàng đặt Ôn Tử Câm thẳng, cởi đai lưng áo của , lúc Ôn Tử Câm giường chỉ cảm thấy bắt đầu nóng lên.
Hắn nhíu chặt mày, nâng tay đẩy nhưng một chút sức lực.
“Cút… cút .”
Đầu mũi là một mùi son phấn nồng nặc đáng ghét, một mùi hương quen thuộc khiến lập tức nhận là ai, càng vùng vẫy đẩy Hà Linh Phi .
Hà Linh Phi khúc khích hai tiếng, sờ sờ mặt xuống giường: “Tử Câm chờ nhé, lát nữa sẽ đến ngay.”
Nàng đến gương đồng, lấy những thứ mua ở tiệm son phấn, nghĩ rằng lát nữa khi việc thành công, Ôn Tử Câm tỉnh , thể thấy một nàng kiều diễm quyến rũ.
Nàng càng nghĩ càng phấn khích, tay khẽ run run trang điểm.
Bên , Ôn Lạc Chi và Ngôn Triệt từ tửu lầu trở về phát hiện ngoài cửa ai canh gác.
“Người ?! Trốn lười biếng ?!”
Ngôn Triệt bực tức bước sân, Ôn Lạc Chi định bước qua cửa đột nhiên liếc thấy một chiếc giày.
Nàng tới, chỉ thấy hai vốn chịu trách nhiệm canh cửa đang ngửa vắt chân vắt tay ở góc tường, áo khoác ngoài cũng cánh mà bay.
Trong sân, giọng Ngôn Triệt chất vấn quản gia vang lên, Ôn Lạc Chi nhanh chóng đến cửa, trầm giọng : “Đừng hỏi nữa, vứt ở đằng kìa.”
Ngôn Triệt chạy , quản gia và hạ nhân cũng đuổi theo.
Thấy hai chỉ mặc nội y đất, trong đó bà lão quét dọn nghi hoặc : “Ơ? Ta thấy tìm Ôn công tử việc gì ?”
“Sao bây giờ ở đây ?”
Bà tử nheo mắt đột nhiên lùi một bước, chỉ gầy đất : “Ôi! Không , ! Không y!”
Ngôn Triệt trong lòng chút hoảng loạn, vội vàng hỏi: “Cái gì ? Ngươi rõ ràng xem!”
Lúc họ ngoài đặc biệt dặn dò Ôn Tử Câm nhất định đợi họ trở về, y cũng đồng ý.
Giờ đây trở về tìm khắp nơi đều thấy , trong lòng sốt ruột đến c.h.ế.t.
“Người tìm Ôn công tử! Người mặc y phục trong phủ , nhưng tóc buông xõa một nửa!”
Bà tử vẻ mặt chắc chắn, lúc đó nàng đang quét dọn đình, đầu vặn thấy.
Ôn Lạc Chi nghĩ e là xảy chuyện, dặn dò Ngôn Triệt vài câu bắt đầu chạy phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-377.html.]
Ngôn Triệt gọi , bắt đầu tìm kiếm khắp các ngõ ngách, còn kéo ít qua đường để hỏi.
Trên đường, Ôn Lạc Chi tìm nghĩ, tìm hết những nơi Ôn Tử Câm thể đến nhưng thấy ai.
Sợ thật sự chuyện, nàng gọi hệ thống giúp đỡ, kết quả đáp nàng là từng đợt tiếng rè điện.
Nàng vỗ trán lúc mới nhớ , hôm nay hệ thống nâng cấp, gì cũng .
Không còn cách nào khác, nàng đành chấp nhận phận mà tiếp tục tìm, hỏi nhiều nhưng ai cũng từng thấy.
Bạch Thanh Hoan và nha đang dùng bữa tại một quán mì, Hạ Thiền vẫn còn giận dỗi.
Nhớ vẻ kiêu căng ngạo mạn, vô lễ của Hà Linh Phi, nàng nhịn mà cằn nhằn: “Thật một nữ tử như nam nhân nào trúng cho .”
Mèo Dịch Truyện
“Nếu ở cùng nàng , phu quân của nàng sớm muộn cũng nàng chọc tức mà c.h.ế.t thôi.”
Hạ Thiền như trút giận mà chọc đồ ăn trong bát, cảm thấy phu quân trong lời Hà Linh Phi chút đáng thương.
Bạch Thanh Hoan đáp lời, trong đầu vẫn còn nghĩ đến bàn tay cố sức túm chặt vạt áo của .
Còn nữa, lớp vải đang gì? Là đang nữ tử xin ? Hay là chuyện gì khác?
Cụ thể là gì, nàng thật sự rõ.
Ôn Lạc Chi tìm đến đây, thấy một nam nhân lớn tuổi hơn đang quầy hàng liền túm lấy hỏi: “Đại bá, từng thấy một dáng vẻ thư sinh ?”
“Đại khái cao bằng , bên hông đeo một khối ngọc thanh ti và một túi thơm màu xanh hồ thuỷ.”
Nàng khoa tay múa chân miêu tả chiều cao của Ôn Tử Câm, nghĩ gì nấy.
Đại bá nhíu mày hỏi: “Y phục trông thế nào?”
“Mặc một bộ cẩm bào màu trắng bạc dệt hoa văn ẩn bằng sợi bạc, ống tay áo còn thêu một khóm trúc nhỏ bằng chỉ bạc.”
Ôn Lạc Chi nhớ Ôn Tử Câm khi ngoài, lúc đó nàng còn khen y hôm nay ăn mặc khí chất, khiến nỡ rời mắt.
Đại bá lắc đầu xua tay: “Xin cô nương, từng thấy, cô hỏi khác xem .”
Ôn Lạc Chi chút thất vọng gật đầu, nàng hỏi hai mươi , một ai thấy.
Mỗi hỏi, nàng đều cố gắng to, nếu khác từng thấy thì chắc chắn sẽ cho nàng .
Nàng nhanh chóng rời khỏi quán mì, Bạch Thanh Hoan và nha nãy nàng hỏi, nhưng nghĩ hôm nay họ ngoài cũng chẳng gặp bất cứ ai.
“Ôi, nô tỳ ước gì gặp mà cô nương miêu tả, đáng tiếc ngoài gặp một kẻ đáng ghét!”
Hạ Thiền nhịn phàn nàn, Bạch Thanh Hoan nàng liền dừng tay đang khuấy cháo .
“Hạ Thiền!”
Nàng đột nhiên gọi một tiếng, Hạ Thiền giật vỗ n.g.ự.c thở dốc vài .
“Có chuyện gì tiểu thư?” Nàng lo lắng hỏi.
Bạch Thanh Hoan chằm chằm mặt nàng : “Chúng gặp mà cô nương đang tìm !”
Nàng cẩn thận nghĩ , lúc ống tay áo của bàn tay nắm lấy lộ , nàng loáng thoáng thấy ống tay áo vài lá trúc.
Miệng nhỏ của Hạ Thiền hé, nàng chớp chớp mắt hít sâu một : “Nô tỳ !”
“Chính là mà tên đáng ghét đang kéo !”
Lúc nàng còn thắc mắc ban ngày ban mặt thành như ? Cứ nghĩ là phu quân của tên đáng ghét quá xí dám gặp nên mới thế.
Giờ xem , trong chuyện ắt hẳn uẩn khúc!
Bạch Thanh Hoan gật đầu, chủ tớ hai trả tiền theo con đường mà Ôn Lạc Chi qua để đuổi theo, nhưng hề thấy nửa cái bóng .
“Không , chúng về tính.” Bạch Thanh Hoan nhớ vẻ mặt lo lắng của Ôn Lạc Chi , nghĩ chắc chắn nam tử quan trọng đối với nàng.
Cho dù , nàng cũng xem một chút, vạn nhất thì cùng lắm là nữ tử mắng thêm một trận thôi.