Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 376: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:38
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Đụng trúng Bạch Thanh Hoan ---

 

Hà Linh Phi khẽ ho một tiếng, với hai : “Các ngươi đến hẻm Hạnh Lâm ở phố Đông Tam tìm chỗ ở của chủ Bách Vị Trai, bên trong một thư sinh tên là Ôn Tử Câm...”

 

Nàng hạ giọng, chỉ thấy lâu đó, hai vỗ ngực, dáng vẻ quyết chí đoạt cho bằng .

 

“Tiểu nương tử cứ yên tâm, đảm bảo sẽ xong việc cho nàng.”

 

“Chỉ là bạc ...”

 

Lý Mạnh dán mắt túi tiền trong tay Hà Linh Phi, Hà Linh Phi liền đổ hết bạc mặt hai , đưa qua:

 

“Tổng cộng ở đây ba lạng, còn một nửa khi việc thành công sẽ đưa cho các ngươi.”

 

“Ài!”

 

Lý Mạnh vui vẻ đáp một tiếng, nhanh chóng giật lấy bạc từ tay nàng, tiện thể sờ cổ tay nàng một cái.

 

Hà Linh Phi giả vờ như cố ý, gắng gượng nén cơn buồn nôn trong lòng.

 

Trước mặt nàng, hai chia bạc , đó Lý Mạnh một cách đê tiện cực độ, nhỏ giọng với nàng: “Tiểu nương tử cứ chuẩn , đây sẽ tìm lang quân như ý cho nàng.”

 

Hắn xong liền bỏ , sắc mặt Hà Linh Phi lúc mới khá hơn chút.

 

Trở về cái khách điếm nhỏ mà nàng thuê, nàng chà xát chà xát mấy bàn tay Lý Mạnh sờ , cho đến khi sắp rách cả da mới cảm thấy trong lòng bớt ghê tởm.

 

Xuống lầu tìm tiểu nhị đòi mấy thùng nước, nghĩ đến việc Lý Mạnh thổi nàng.

 

Nàng kéo tóc lên ngửi, quả nhiên đó thoang thoảng một mùi hôi.

 

Mèo Dịch Truyện

Quá ghê tởm, nàng chạy sang tiệm đối diện bỏ vài đồng mua một miếng bồ kết nhỏ.

 

Khi trở về, lầu nàng gặp một cô nương khí chất phi phàm, nàng thấy xiêm y xa hoa cô nương liền ghen ghét trong lòng, mở miệng năng cứ như khác nợ nàng bạc:

 

“Ngươi mắt ?! Đụng trúng ? Ta đến ngươi tránh ?”

 

Bạch Thanh Hoan ngẩn một chút, rõ ràng là lúc lên lầu đường, trong lúc vội vàng đụng nàng mà?

 

Mặc dù , nàng vẫn cúi : “Xin vị cô nương , cô nương chứ?”

 

Tiểu nha phía nàng thấy liền định bước tới, nàng khẽ nâng tay ngăn .

 

Sự hiểu lễ nghĩa của nàng và Hà Linh Phi tạo thành một sự đối lập rõ ràng, Hà Linh Phi ngờ nàng những tức giận mà còn nhận về , nhất thời giữ nổi vẻ mặt.

 

“Thôi bỏ ! Ta chấp nhặt với cái đồ mù như ngươi gì? Lần mà đụng trúng thì đừng mong dễ chuyện như !”

 

Nàng cầm đồ lên lầu, đợi nàng đóng cửa , tiểu nha Hạ Thiền phía Bạch Thanh Hoan vẻ mặt đầy bất bình:

 

“Tiểu thư! Người cản gì? Rõ ràng nàng mới là đồ mù!”

 

“Hạ Thiền, vô lễ.”

 

Bạch Thanh Hoan khẽ búng trán nàng , dịu dàng : “Đi ngoài gặp những tình huống là chuyện bình thường, một liên quan mà chấp nhặt với nàng gì?”

 

Huống hồ, theo những gì nàng giáo huấn từ nhỏ đến lớn, nàng ở bên ngoài tuyệt đối tranh cãi với khác.

 

Hạ Thiền buồn bã gật đầu, thầm nghĩ trong phủ khi nào mới đến.

 

Số bạc họ cũng sắp tiêu hết , nếu thì tuyệt đối thể ở cái khách điếm nhỏ thế .

 

Xem ! Bây giờ còn gặp một nữ nhân giáo dưỡng như !

 

Trở về phòng, Hà Linh Phi ngâm một lúc lâu, ngửi thấy mùi hương thơm ngát , nàng cực kỳ hài lòng.

 

Nàng mặc bộ xiêm y đó , nghĩ lát nữa còn xuống lầu đón , như khi khoác thêm một lớp áo ngoài.

 

Huynh Lý Mạnh đến chỗ ở của Ngôn Triệt, bọn chúng còn đến gần cửa hai tiểu tư giữ cách đó mấy dặm.

 

“Hai ngươi gì đó?”

 

Một tiểu tư nghiêm giọng hỏi một câu, những tình huống như hai gặp quá nhiều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-376.html.]

 

Chỉ thấy hai trao đổi ánh mắt, Lý Mạnh vài câu liền lừa hai tiểu tư sang một bên.

 

Thừa lúc hai chú ý, phất tay áo rắc một nắm bột, hai tiểu tư còn kịp mở miệng ngã vật xuống đất.

 

Kéo hai sang một bên, hai cởi xiêm y của họ mặc ở cửa.

 

“Ngươi ở đây canh gác, xem .” Lý Mạnh với .

 

Hắn , cửa để hở một khe, trong sân mấy bà lão quét dọn.

 

Hắn tìm một vòng mới tìm thấy mà Hà Linh Phi tả, quan sát xung quanh, thần sắc tự nhiên tới.

 

“Công tử, bên ngoài tìm.”

 

Ôn Tử Câm ngẩng đầu một cái, hỏi: “Là nam nữ?”

 

Hắn khẽ nhíu mày, nghĩ lẽ là Hà Linh Phi nên vẫn hỏi thêm một câu.

 

“Là một tiểu hài nhi, việc tìm ngài, chúng cũng tiện hỏi tìm ngài việc gì.” Lý Mạnh nhớ đến lời Hà Linh Phi dặn, đảo mắt một cái liền dối.

 

Tiểu hài nhi? Hắn quen tiểu hài nhi nào?

 

Ôn Tử Câm trầm tư một lát, nghĩ đến Ngô Nhai Tử từng nhắc đến một tiểu hài nhi trong đoàn hát.

 

Chẳng lẽ là thiếu tiền xem hát mà tìm đến tận cửa?

 

Hắn nghĩ nhiều nữa, dậy bước ngoài, Lý Mạnh theo lưng, khóe môi khẽ cong lên.

 

Ôn Tử Câm ngoài, cửa tiểu hài nhi nào?

 

Hắn định hỏi, một bàn tay từ bên cạnh vươn , bịt chặt miệng mũi .

 

Hai dùng một tấm vải rách trùm lên Ôn Tử Câm, Lý Mạnh vác lên vai chạy nhanh phía , ở phía canh chừng xem ai đuổi theo .

 

Hai chạy một mạch gặp trở ngại nào, đến khách điếm thì Hà Linh Phi đợi sẵn ở cửa.

 

“Sao lâu thế? Hai đúng là chậm chạp c.h.ế.t !”

 

Nàng kìm mà cằn nhằn một câu, vén tấm vải rách lên thấy mặt Ôn Tử Câm, trong lòng vui mừng nên cũng lười chấp nhặt.

 

Lý Mạnh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như như tỏa từ nàng, theo nàng lên lầu thì Hà Linh Phi lườm một cái sắc lẹm.

 

“Muốn bạc thì hãy thành thật một chút!”

 

Lý Mạnh hì hì , Hà Linh Phi : “Hai ngươi ở đây canh chừng cho , nếu một nam một nữ tìm đến thì nhất định ngăn , sẽ thêm cho các ngươi ba lạng bạc.”

 

Lý Mạnh vội vàng gật đầu, đảm bảo: “Yên tâm yên tâm, canh chừng thì một con ruồi cũng đừng hòng bay phòng tiểu nương tử!”

 

Hắn một cách đê tiện, Hà Linh Phi lúc thời gian để ý , dìu Ôn Tử Câm lên lầu.

 

Ôn Tử Câm tấm vải rách đang vùng vẫy mở mắt , nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, cũng còn chút sức lực, chỉ thể để mặc kéo lên lầu.

 

Bạch Thanh Hoan và nha Hạ Thiền đang xuống lầu định ngoài ăn gì đó, thấy Hà Linh Phi, Bạch Thanh Hoan liền kéo Hạ Thiền tránh sang một bên nhường đường.

 

“Hừ!” Hà Linh Phi ngẩng cằm hừ lạnh một tiếng.

 

Khi ngang qua hai , một bàn tay đột nhiên vươn kéo mạnh vạt áo của Bạch Thanh Hoan.

 

“Cứu .”

 

Một tiếng nhỏ đến mức khó thấy truyền từ tấm vải rách, Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày, còn hiểu chuyện gì thì bàn tay kéo mạnh trở .

 

“Nhìn gì mà ?! Ta và phu quân cãi giận dỗi các ngươi cũng quản ?”

 

Hà Linh Phi đè nén sự hoảng loạn, cố vẻ bình tĩnh tiếp tục lên. Bạch Thanh Hoan vạt áo nhăn nheo của đầu Hà Linh Phi.

 

Phu thê? Nàng cảm thấy kỳ lạ?

 

“Tiểu thư chúng thôi, cái bà điên thật là khó hiểu.”

 

 

Loading...