Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 365: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:29:17
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Linh Phỉ mặt dày
Hà Linh Phỉ khỏi cửa liền thẳng đến tiệm phấn son, nàng tin sửa sang cho hơn thì Ôn Tử Câm sẽ thèm nàng thêm một cái.
Vào tiệm, nàng chỉ lấy những món đắt tiền, chỉ riêng son môi mới lấy mấy cây.
Khi thanh toán, chưởng quầy gạt bàn tính nhanh thoăn thoắt, trong lòng thầm mừng đây là đơn hàng lớn đầu tiên trong ngày.
Ra khỏi tiệm mấy món đồ trong tay, Hà Linh Phỉ đột nhiên chút hối hận.
Chỉ mấy thứ thôi mà đáng giá năm lượng bạc ?
đây là những món đồ nhất đang các cô nương bàn tán sôi nổi nhất hiện nay, nàng thể .
Đau lòng thì đau lòng, nghĩ lát nữa trang điểm xong vẫn thể kịp lúc Ôn Tử Câm trở về, nàng vội vàng về.
Hà mẫu thấy nàng trở về mà trong lòng vẫn ôm đồ đạc thì nàng ngoài phung phí bạc, liền tuôn một tràng mắng xối xả:
“Ngươi cứ tha hồ phung phí bạc của cái lão cha c.h.ế.t tiệt ! là một đứa phá gia chi tử!”
Ngoài mắng mỏ thì Hà mẫu cách nào với Hà Linh Phi, mấy hôm nay Hà phụ vận may , sòng bạc thắng ít bạc.
Lão vui vẻ liền tùy tay đưa cho Hà Linh Phi chút bạc tiêu vặt, còn lão bà tử như nàng thì nửa đồng cũng chẳng vớ .
Hà Linh Phi cũng là một kẻ bất hiếu, bạc liền tự mang tiêu xài, chẳng thèm cho lão nương một chút nào.
Nghe thấy nàng mắng , Hà Linh Phi vốn đến cửa phòng liền xoay , hàng lông mày liễu dựng ngược: “Người phá gia thì mà đòi bạc của cha ! Đừng đến phiền !”
Nàng xong, cánh cửa "rầm" một tiếng nàng đóng sập . Hà mẫu giữa sân chống nạnh bắt đầu mắng:
“Lão nương đúng là phí công sinh cái nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi ! Ban đầu đáng lẽ dùng ngươi để trả nợ mới !”
Khi Hà Linh Phi còn nhỏ, Hà phụ nợ mấy trăm lượng bạc tiền cờ b.ạ.c mà trả .
Chủ nợ tìm đến nhà, thấy Hà Linh Phi sinh kháu khỉnh, đưa về con dâu nuôi từ bé. Nàng c.h.ế.t sống chịu, đến nỗi bán chỗ ở mới miễn cưỡng trả hết nợ.
Vậy mà lớn lên một chút cũng chẳng nhớ đến lão nương như nàng đây, chẳng là đồ bạch nhãn lang ?!
Nàng mắng c.h.ử.i ầm ĩ trong sân, Ngô Nhai Tử đang nghỉ ngơi ở sân bên cạnh bỗng nàng đ.á.n.h thức, bực bội vô cùng.
Đã cách một bức tường , cớ tiếng vẫn lớn đến ?
Y buồn bực đến cực điểm, thế gian sở hữu giọng to đến thế.
Hà Linh Phi trong phòng tô tô vẽ vẽ một hồi, nàng cảm thấy những thứ ca tụng tận trời quả thực khó dùng.
Ví như thứ nàng đang cầm tay lúc , nàng đổ nhiều quá mà đổ ngược , thấy tiếc nên dứt khoát bôi hết lên mặt, trắng bệch như quỷ, nàng rửa từ đầu.
Lại ví như hàng mi giả , nàng cảm thấy mắt sắp chọc mù mới dán lên.
Còn cái thứ gọi là son môi , nàng chỉ cần dùng lực một chút là nó gãy.
Đã gãy mất hai cây , nàng tổng cộng mới mua ba cây thôi mà!
Vốn lười chẳng nghiên cứu nữa, nhưng nàng nghĩ đến khối thịt béo bở là Ôn Tử Câm, đành cam chịu xuống kiên nhẫn tiếp tục trang điểm.
Hà mẫu nàng ở trong đó lụi cụi gì nửa ngày, những cái bát bàn, lầm bầm c.h.ử.i rủa bắt đầu dọn dẹp.
Cuối cùng cũng thấy Hà Linh Phi , miệng nàng hé thì thấy nàng sải bước nhanh nhẹn chạy vọt ngoài, đến cả mặt cũng chẳng kịp .
“Giống hệt cái lão cha c.h.ế.t tiệt của ngươi! Cả ngày chịu ở nhà!”
Nàng mắng hai câu bóng lưng Hà Linh Phi, phịch xuống gặm hạt dưa của .
Ngôn Triệt cuối cùng cũng hiểu rõ những thứ Ôn Tử Câm giao cho y xem hôm nay, khi kiểm tra vài lượt với Ôn Tử Câm thì cuối cùng cũng qua .
Trời cũng còn sớm nữa, các tiểu nhị trong tửu lâu đoán chừng mang thức ăn lên. Sớm hơn thì họ tiện lên phiền.
Nghĩ đến Ngô Nhai Tử vẫn còn ở nhà, Ôn Tử Câm tùy tiện ăn một chút lấp đầy bụng gói ghém chút cơm canh để vội vã về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-365.html.]
Đi nửa đường, y thấy thấy nhất, bàn tay xách giỏ khẽ siết chặt.
Y mặt , cầu nguyện Hà Linh Phi lát nữa ngang qua sẽ nhận , nào ngờ Hà Linh Phi vốn dĩ là đến tìm y, dù nhận ai cũng sẽ nhận y.
“Tử Câm, về nhà ư?”
Hà Linh Phi thấy y liền chạy nhanh vài bước, mừng rỡ nhào tới. Ôn Tử Câm mặt chút biểu cảm, vội vàng lùi mấy bước.
Y nhích sang bên cạnh vài bước, Hà Linh Phi cũng di chuyển theo, dù cũng chắn mặt y.
“Hà cô nương cản đường , phiền tránh một chút.”
Ôn Tử Câm thèm liếc nàng một cái, giọng ẩn chứa một tia bực bội.
Y càng như , Hà Linh Phi càng hứng thú, nàng tiến lên một bước nắm lấy tay Ôn Tử Câm: “Ta chính là đến đón , chúng cùng về .”
Nàng , đôi môi đỏ tươi lúc trông như một cái miệng đầy m.á.u đang há to.
Ôn Tử Câm tránh như tránh rắn rết, vội vàng dùng sức hất tay nàng , ngẩng đầu thấy khuôn mặt nàng thì sợ đến mức đồng tử co .
Phải dùng lời nào để miêu tả khuôn mặt mắt đây?
Y nghĩ một lát, cảm thấy nó giống lớp hóa trang hề mà Ôn Lạc Chi vẽ trong sinh thần của Giang Triệu Xuyên.
Thấy y cuối cùng cũng chịu , Hà Linh Phi trong lòng đắc ý vô cùng. Lúc nàng đến đây, đường nhiều nàng, chắc chắn là vì thấy .
bàn tay trống , nàng bất mãn bĩu môi.
“Hà cô nương vẫn nên tìm một chỗ rửa mặt , lát nữa trời tối kẻo dọa sợ qua đường thì .”
Hà Linh Phi ngẩn , nàng đưa tay sờ lên mặt , vội vàng lấy chiếc gương nhỏ mang theo trong tay áo .
Tranh thủ lúc , Ôn Tử Câm lách qua nàng, nhanh chân bước . Khi nàng cuối cùng cũng tìm thấy gương thì đàn ông mặt biến mất.
“Này! Huynh đợi với!”
Nàng vội vã đuổi theo. Ôn Tử Câm thấy tiếng bước chân phía , ước gì thể mọc thêm hai chân nữa.
Đến cửa sân, y vội vàng đẩy cửa đóng . Ngô Nhai Tử chuyện gì xảy , lơ đãng hỏi: “Sao đồ nhi, ch.ó đuổi ngươi ?”
Ôn Tử Câm đặt giỏ xuống, khẽ lắc đầu, giọng lộ vẻ mệt mỏi: “Sư phụ, chúng dọn nhà sớm thôi.”
Y , Ngô Nhai Tử liền chuyện gì xảy , an ủi vỗ vai y gật đầu.
Mèo Dịch Truyện
Đừng Ôn Tử Câm, ngay cả y, sư phụ mà cũng phiền đến c.h.ế.t .
Trước đây y giúp chuyện với cô nương nhà bên , nào ngờ nàng vẫn ngừng quấn quýt.
Y lo lắng điều sẽ ảnh hưởng đến việc học của đồ nhi! Nhìn xem, bây giờ thế thì ? Ra khỏi cửa cũng yên .
Hà Linh Phi cánh cửa sân đóng chặt, tức giận dậm chân. Son môi miệng nàng lau gần hết, lúc quanh môi đỏ bừng một mảng.
Nàng cam tâm bước sân nhà . Hà mẫu tiếng sang, thấy nàng liền giật đến mức lạc giọng:
“Trời đất ơi! Gặp quỷ !”
Nàng kêu lên, vội vàng định lấy thứ gì đó để phòng , thì Hà Linh Phi gọi :
“Nương! Là ! Người kêu quỷ gì thế?!”
Hà Linh Phi lườm nàng một cái, cái bụng lúc cũng réo lên ùng ục.
Nàng xuống bàn, cầm bát lên ăn ngấu nghiến. Hà mẫu cuối cùng cũng rõ mặt nàng, vỗ mạnh lưng nàng một cái.
“Cái đồ tiểu yêu nghiệt c.h.ế.t tiệt ! Sao thành thế ? Dọa c.h.ế.t lão nương !”
Nàng vẫn còn kinh hồn, vỗ vỗ ngực, nãy tim thật sự nhảy lên đến cổ họng .