Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 364: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:29:16
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nỗi phiền muộn của Ôn Tử Câm
Ngôn Triệt nhận lấy, nghiêm túc một lúc như đống lửa, thể yên .
Đệ ghé sát Ôn Tử Câm, nghiêng đầu hỏi: “Cô nương hôm nay đến tìm ?”
Cạnh viện tử nơi Ôn Tử Câm và Ngô Nhai Tử ở, một gia đình mới chuyển đến. Cô nương nhà đó tình cờ thấy Ôn Tử Câm liền lấy đủ lý do để gặp y.
Lúc thì nhà món ngon mang đến nếm thử; lúc thì trong nhà nhờ y trông giúp một lát; lúc thì tự sách vài chỗ hiểu thỉnh giáo.
Mấy hôm nay vì Ngôn Triệt sắp khảo thí nhỏ, Ôn Tử Câm học xong những gì Ngô Nhai Tử sắp xếp liền đến tửu lâu giám sát .
Cô nương bằng cách nào mà tìm đến , nhưng Ôn Tử Câm cho đuổi .
Nói đến Hà Linh Phỉ, Ôn Tử Câm khẽ nhíu mày. Y mỗi ngày trở về đường đều thể gặp nàng.
Rõ ràng chọn thời gian khó thể gặp nhất, nhưng vẫn cứ chạm mặt.
Vì phép lịch sự y thỉnh thoảng ứng phó thì , nhưng ngày nào cũng đến mấy bận như thì thực sự chịu nổi.
Người đúng là nên , là tới.
Y bưng chén lên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Ôn Tử Câm vui liếc Ngôn Triệt cái miệng quạ đen một cái.
Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là Hà Linh Phỉ đến .
Y dậy phát một tiếng động nào, đặt sách xuống lặng lẽ trốn bình phong.
Ngôn Triệt quá hiểu ý y. Chơi với Ôn Tử Câm lâu như , kinh nghiệm ngăn chặn những cô nương .
Vừa lúc cũng sách, dậy đến cửa mở . Hà Linh Phỉ ở ngoài cửa đang bưng một bát đồ đen sì.
“Ngôn lão bản? Ôn công tử chắc hẳn đang ở chỗ chứ?”
Nàng vươn dài cổ bên trong. Ngôn Triệt lập tức chắn kín kẽ hở của cánh cửa.
Thế là thấy bên trong nữa, Hà Linh Phỉ đưa tay đẩy cửa.
Ngôn Triệt ho mạnh một tiếng, nàng lúc mới phản ứng gì, vội vàng rụt tay về.
“Hà cô nương tìm Tử Câm việc ? Hôm nay ở chỗ .”
Đối với hành động của Hà Linh Phỉ, Ngôn Triệt một chút phản cảm, cảm thấy nàng thực sự vô lễ, ngữ khí chuyện cũng còn khách sáo như .
Hà Linh Phỉ thấy gì sai, nàng chỉ là đến tìm mà thôi.
Nàng đưa món đồ đang bưng trong tay đến gần mặt Ngôn Triệt : “Ta một bát chè mè đen cho Ôn công tử, đặc biệt mang đến đây, một đường giữ ấm nên vẫn còn nóng hổi.”
Hà Linh Phỉ đạt tới mắt, chút bất mãn với Ngôn Triệt.
Nếu chắn đường, nàng trong , lẽ Ôn Tử Câm ăn chút gì đó .
Không ở đây? Không thể nào.
Nàng buổi sáng theo đến tận lầu , tận mắt thấy y nhã gian .
Biết Ôn Tử Câm hôm nay cũng như khi đốc thúc Ngôn Triệt sách, nàng nhanh chóng chạy về món ăn mang đến.
Tâm ý chu đáo, thành ý đầy tràn như , nàng tin Ôn Tử Câm còn thể từ chối.
Ngôn Triệt cụp mắt chỉ nhàn nhạt liếc món đồ trong tay nàng một cái : “Tử Câm ở chỗ , cô nương cầm đồ về .” Đệ cảm thấy Hà Linh Phỉ kỳ lạ.
Trước đây Ôn Tử Câm từng hai từ chối nàng ngay mặt , ngờ nàng vẫn thể bám riết rời.
Nhìn bát đồ ăn mặt cảm thấy chút cạn lời.
Người ở Bách Vị Trai thì thứ gì ăn ? Làm món mang đến thì lý do để quấy rầy khác ?
Đừng tự huyễn hoặc bản nữa, những cô nương ái mộ Ôn Tử Câm cũng ít, nhiều lắm là vài câu thơ nhỏ, hồi đáp thì thôi.
Sao dây dưa mãi dứt như mặt ?
“Ngôn lão bản, đang lừa đó ? Ta nãy rõ ràng thấy bình phong một bóng .”
Hà Linh Phỉ thu nụ , mặt hiện lên vài tia vui.
Nàng nãy qua khe cửa thấy rõ, bóng dáng gầy gò mà thẳng tắp nghi ngờ gì chính là Ôn Tử Câm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-364.html.]
Những khác đều mong tác hợp cho của với khác, còn Ngôn Triệt chẳng chút tinh mắt nào.
“Ta là , cô nương cầm đồ về .”
“Tử Câm cũng thích ăn mấy thứ lộn xộn , dù ở đây cũng gặp cô nương, huống hồ còn chẳng ở đây.”
“Bách Vị Trai của thiếu gì? Dù ở đây, tiểu gia tuyệt đối sẽ để của đói.”
Đệ một tràng, thấy sắc mặt Hà Linh Phỉ tái xanh.
“Rầm” một tiếng, cửa đột ngột đóng , tay Hà Linh Phỉ cũng kìm mà run lên theo tiếng động.
Đáng ghét!
Nàng hậm hực trừng mắt cánh cửa phòng đóng chặt, xoay tiện tay ném đồ thùng rác.
Trong phòng, Ngôn Triệt cửa sổ ngoài, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp! Ta thấy thị chắc là đến đây .”
“Tiểu gia mà thị còn tin!”
Ôn Tử Câm cuối cùng cũng giãn mày, ngẩng đầu Ngôn Triệt với vẻ mệt mỏi: “Hôm nay cũng thấy , mau đây sách .”
Dù thì y cũng chỉ nghĩ là tránh chừng nào thì tránh, nếu thì sẽ chuyển đến chỗ khác.
Ngô Nhai Tử cũng nhắc đến hai , mỗi ngày những liên quan quấy rầy thực sự phiền.
Ngôn Triệt chằm chằm sách, suy nghĩ dần bay xa, tại Hà Linh Phỉ cứ bám riết Ôn Tử Câm?
Người sách thì nhiều, sinh tuấn mỹ cũng ít.
Va bức tường bao nhiêu lẽ nào bắt đầu chán ghét nàng ? Tại còn cứ khăng khăng chạy đến?
Về đến nhà, Hà Linh Phỉ bực bội xuống. Hà mẫu thấy con gái về liền vội vàng gần:
“Thế nào ? Ôn Tử Câm nhận đồ của con ?”
Bà trái , phát hiện những thứ Hà Linh Phỉ mang còn, còn tưởng Ôn Tử Câm nhận nên vui vẻ tiếng, thấy vẻ chán ghét mặt Hà Linh Phỉ.
“Nhận gì mà nhận?! Ông chủ Bách Vị Trai đó chặn nên căn bản là gặp !”
Mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, giọng chứa đầy sự vui.
Hà mẫu sững sờ, ngờ con gái thành công!
Ôn Tử Câm đó bọn họ cũng , đó là tử nhập môn của Ngô Nhai Tử!
Ngô Nhai Tử là ai? Là sơn trưởng dạy dỗ nhiều Trạng nguyên lang!
Ôn Tử Câm cả ngày hầu như đều ở nhà sách, bà lén trộm thấy thực sự , trông vẻ sẽ nên đại sự!
Bọn họ hãy tranh thủ chiếm , nếu y thể triều quan thì cả nhà bọn họ sẽ phát tài !
Cứ như bọn họ ngừng nghĩ cách để , nào ngờ cách nào cũng tác dụng!
Mè đen đó tốn hai trăm văn tiền để mua! Lại còn cho nhiều đường như !
“Thế thì con hãy lùi một bước tìm khác ! Ông chủ đó cũng tệ mà! Trong nhà bạc!”
“Con đưa cái thứ đó cho là ?!”
Bà tức giận chọc chọc trán Hà Linh Phỉ, cảm thấy đứa con gái thực sự ngu xuẩn tranh thủ.
Hà Linh Phỉ gạt tay bà , hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến vẻ khinh bỉ gần như tràn khỏi mặt Ngôn Triệt:
“Một tên thương nhân phát mùi tiền thì gì đáng để chứ? Hèn hạ nhất!”
“Phu quân mà mong tự nhiên là một vị quan to hiển quý, học rộng tài cao.”
Mèo Dịch Truyện
Nàng đôi bàn tay dưỡng mềm mại gần đây của : “Đồ vứt , đổi cách khác.”
Nói xong nàng dậy ngoài. Hà mẫu bóng lưng nàng mà dậm chân.
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt! Ít nhất cũng mang cái bát về chứ!”
Một cái bát thôi cũng đáng hai đồng tiền đấy! Đồ phá gia chi tử!