Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 362:: Tống Thừa Quan, kẻ cuồng chị rể ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:29:14
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Thính Vãn xông đến, ghì lấy mặt Tống Thừa Quan mà xoa nắn một hồi.

 

Tống Hữu Thanh bên cạnh hất mạnh tay áo, vẻ mặt trông tức giận: “Hừ, còn tưởng ngươi cần tiểu của ngươi nữa chứ!”

 

Giọng cứng nhắc, nếu Tống Thính Vãn hiểu rõ tính khí của , hẳn dọa sợ.

 

Dù chuyện với Mạnh Cảnh Dương coi như kết thúc, nhưng mỗi khi nghĩ , Tống Thính Vãn vẫn thấy tức giận và buồn bã.

 

Nàng , Tống Hữu Thanh cũng nhận hồi đáp, nhất thời cảm thấy vô cùng lúng túng.

 

Ôn Tử Châu vạn ngờ vị đại lão gia mặt là nhạc phụ tương lai của , ngây một thoáng nhanh chóng phản ứng .

 

“Tống lão gia vất vả đường xa, thiết nghĩ nên nghỉ ngơi thật mới .”

 

“Lầu ba phòng, dẫn ngài lên?”

 

Hắn kịp thời lên tiếng, quả là cho Tống Hữu Thanh một bậc thang để xuống. Hắn khẽ ho một tiếng, độ thiện cảm dành cho Ôn Tử Châu tăng lên đôi chút.

 

“Tiểu ngươi cũng tới, ca ca tìm cho ngươi một phòng thích hợp.”

 

Trên lầu phòng nghỉ chuyên biệt cho trẻ nhỏ, cốt là để phòng khi quý khách ghé thăm thì thể dùng đến.

 

“Đa tạ chị rể!” Tống Thừa Quan ngoan ngoãn gật đầu, giọng mang theo niềm vui đoàn tụ bao ngày xa cách.

 

Một tiếng “chị rể” khiến Ôn Tử Châu vui đến nở hoa trong lòng, cho đến khi sắp xếp xong xuôi xuống lầu, mặt vẫn còn vương nụ ngây ngô.

 

Lý Vân Uyển đang gì với Tống Thính Vãn, chỉ thấy Tống Thính Vãn rũ đầu xuống, trông vô cùng tủi .

 

Ôn Tử Châu vài bước vượt qua, chắn mặt Tống Thính Vãn, nắm lấy tay nàng với Lý Vân Uyển: “Nhạc mẫu, đưa Thính Vãn ngoài chơi một lát, cũng lên lầu nghỉ ngơi .”

 

Hắn hềnh hệch xong, kéo Tống Thính Vãn chạy mất, cứ như sợ Lý Vân Uyển sẽ tóm lấy họ .

 

Lý Vân Uyển phía Ôn Tử Châu mặt quỷ chọc Tống Thính Vãn vui vẻ, khỏi mắng một câu: “Thằng nhóc ! Xem bảo vệ như bảo vệ tròng mắt , còn lo lắng gì nữa chứ.”

 

Ra khỏi tửu lầu, Ôn Tử Châu bên cạnh liến thoắng ngừng, tâm trạng Tống Thính Vãn phấn chấn lên nhiều.

 

Ôn Tử Châu thấy nàng tâm trạng hơn thì đưa nàng đến Miếu Miếu Ốc Tráng Miệng, A Đại và A Nhị vặn đang ở quầy thu ngân.

 

Hai ở một quầy, một tráng miệng, một bán, phiên việc.

 

A Nhị khéo ăn khiến khách hàng vui vẻ cũng mua ít, A Đại khả năng suy rộng mạnh, còn tự sáng tạo nhiều món điểm tâm.

 

Ôn Tử Châu đưa bạc, mang tất cả những món tráng miệng mới hôm nay của cửa tiệm đặt mặt Tống Thính Vãn.

 

“Ta , phụ ngươi rõ ràng là đang hòa với ngươi đó, mềm lòng một chút cũng mất mặt.”

 

Hắn khẽ vỗ lưng Tống Thính Vãn an ủi nàng, Tống Thính Vãn ngẩng đầu món mousse bàn, đó dùng một muỗng xúc một miếng lớn cho miệng.

 

“Ta ! nghĩ tới là thấy buồn a.”

 

Nàng rõ ràng, giọng mang theo hai phần nghẹn ngào khó nhận .

 

Ôn Tử Châu sợ hãi vội vàng ôm nàng lòng: “Ta ý trách cứ nàng ! Ta nữa, nữa.”

 

Tống Thính Vãn vẻ hoảng loạn của , lòng chợt nhói, lắc đầu:

 

“Ta giận nữa, lát nữa về sẽ tìm .”

 

Nhìn thấy món tráng miệng đẽ đáng yêu bàn, tâm trạng nàng lập tức lên, cong mắt với Ôn Tử Châu: “Thừa Quan cũng giống , thích ăn đồ ngọt.”

 

“Chúng lát nữa sẽ mang về cho .”

 

Hai ở bên ngoài một lúc, xác định Tống Thính Vãn bình tâm trở Ôn Tử Châu mới đưa nàng về.

 

Tống Hữu Thanh ở lầu một ngóng trông mỏi mắt, thấy hai trở về liền vội vàng đầu , thẳng tắp.

 

Phản ứng của Tống Thừa Quan khác biệt với , chạy đến mặt hai đón chào, thấy bàn tay họ đan lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

 

“A tỷ, chị rể! Hai cuối cùng cũng về ! Đệ chờ hai lâu lắm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-362-tong-thua-quan-ke-cuong-chi-re.html.]

 

Ôn Tử Châu thấy cứ “chị rể” một tiếng “chị rể” một tiếng thật là đáng yêu, đặt những món tráng miệng gói ghém về lên quầy, bế lên chiếc ghế cao .

 

“A tỷ ngươi cũng thích ăn đồ ngọt, hôm nay tạm dùng đỡ .”

 

“Ngày mai sẽ dẫn đến tiệm của nhà chúng ăn.”

 

Hắn xoa xoa cái đầu tròn vo của Tống Thừa Quan, thêm vài tiếng “chị rể” ngọt ngào.

 

Tống Thừa Quan vui vẻ ăn uống, Tống Hữu Thanh thấy Ôn Tử Châu và con trai hợp ý thêm hai phần hài lòng.

Mèo Dịch Truyện

 

Đột nhiên cảm thấy tay áo kéo hai cái, đầu , thấy Tống Thính Vãn đang bĩu môi .

 

“Phụ , con sai , mắng con .”

 

Tống Hữu Thanh dáng vẻ nàng như , lòng lập tức mềm nhũn, lạnh lùng hừ một tiếng đầu : “Ta mắng ngươi gì?”

 

“Chuyện của phụ , sẽ bao giờ sắp đặt hôn sự cho ngươi nữa.”

 

Hắn vô cùng gượng gạo, đây là đầu tiên chuyện như mặt con cái.

 

Tống Thính Vãn khúc khích, kéo tay áo lắc qua lắc : “Ta ngay phụ nỡ mắng mà.”

 

chuyện Mạnh Cảnh Dương đúng là của phụ , nếu , cũng sẽ trốn hôn.”

 

“Sau cũng sẽ chuyện nhà họ Mạnh đến tìm .”

 

“Tử Châu cũng sẽ vì bảo vệ đám côn đồ nhà họ Mạnh thương.”

 

Nghe Ôn Tử Châu thương, Tống Hữu Thanh lòng siết , khó lắm mới vẻ mặt với Ôn Tử Châu: “Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng ?”

 

Ôn Tử Châu cưng mà sợ, từ khi bước cửa đến giờ, thực nhận vô ánh mắt d.a.o găm từ Tống Hữu Thanh, chỉ là vờ như thấy mà thôi.

 

Nhạc phụ tương lai hòa, tất nhiên thể giữ thái độ khách sáo, vỗ vỗ n.g.ự.c đắc ý : “Không ! Thân thể cường tráng lắm!”

 

Trán Tống Thính Vãn xuất hiện mấy vạch đen, cường tráng cũng đến mức lúc đó nàng một cước đá lật nhào xuống đất.

 

Tống Hữu Thanh , lông mày nhướng cao, đ.á.n.h giá từ xuống một lượt, vẻ khinh bỉ mặt hề che giấu.

 

Tống Thừa Quan thì vô cùng nể mặt, vỗ vỗ tay nhỏ ngừng khen ngợi Ôn Tử Châu:

 

“Chị rể thật lợi hại, thể bảo vệ A tỷ!”

 

Ôn Tử Châu yêu quý tả xiết, cả buổi chiều đều kéo ở bên cạnh tại quầy.

 

Cả buổi chiều, đồ ăn mặt Tống Thừa Quan hề ngớt, hoặc là những món quà vặt nhỏ do nhà , hoặc là những món điểm tâm nhỏ gửi từ Miếu Miếu Ốc Tráng Miệng đến.

 

Những khác còn hai cha con đến, khi Ôn Tử Châu đưa về Sơn Tuyền thôn, Tạ Hòa Vương đại nương vội vàng chạy tới suýt nữa sợ đến bỏ chạy.

 

“Ôi chao ngươi gì đấy! Ông thông gia đến ngươi trốn gì hả?!”

 

Nàng kéo Tạ Hòa trêu chọc, Tạ Hòa nghĩ cũng .

 

Nàng quần áo của quần áo của Ôn Mộc Xuyên, lúc mới giải thích: “Dù cũng phận ở đó, chỉ sợ chúng đúng khiến nghĩ ngợi nhiều.”

 

Vương đại nương cổng sân, thấy xe ngựa còn đến thì an ủi: “Ta cách cửa sổ thấy , trông hiền lành lắm, hai ngươi đừng căng thẳng.”

 

Có lời nàng , Tạ Hòa thả lỏng hơn nhiều, chờ xe ngựa xuất hiện, hai vợ chồng lập tức nghênh đón.

 

Vén rèm xe, khuôn mặt Tống Hữu Thanh với nụ khoa trương hiện .

 

Đã luyện tập đường, lúc mặt chút cứng đờ.

 

Nếu Tống Thính Vãn cứ giữ vẻ mặt nghiêm nghị dọa , mới thế .

 

Hai nhà nhiệt tình hàn huyên một hồi, Ôn Mộc Xuyên, đầu gia đình, dẫn đầu đưa khách nhà.

 

Vẫn tưởng nhiều nhất cũng chỉ là nhà ngói gạch xanh gì đó, thấy căn nhà mắt, thầm than kinh ngạc.

 

 

Loading...